[Zhihu] - Bé Zombie Và Anh Chỉ Huy Quân Sự

Chương 2


3 tuần


3.

"Tên cô là gì?"

"Mỹ nữ."

Anh dịu dàng mỉm cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt: "Nói tử tế."

"Trình Thiên Thiên."

"Trước kia làm công việc gì?"

"Võng hồng*." Tôi lập tức nhe răng cười nịnh nọt với anh, "Anh đồng ý làm đại ca của em sao?"

*Võng hồng: Người nổi tiếng trên mạng xã hội

Anh lờ câu hỏi của tôi, tự hỏi: "Ừm, răng khá đẹp đấy. Cắn bao nhiêu người rồi?"

"Chỉ có mấy cái thôi."

Trai mét 8 lại còn đẹp trai thực sự là khó tìm lắm đó.

Anh dùng lòng bàn tay nắm mặt tôi, buộc tôi nhe răng ra, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua răng tôi, giống như đang thực sự kiểm tra xem răng tôi có tốt hay không.

Tôi chống cự lại sự thôi thúc muốn cạp anh một cái, dù sao cái nắm tay to như bao cát của anh thật sự có thể đấm lủng đầu tôi đấy.

Sau khi thấy tay Văn Thừa rời đi, tôi liếm liếm hàm răng vừa bị anh chạm vào.

Ừm, rất ngon, có thể làm giảm bớt cơn đói khát của tôi.

"Sao có mỗi mình cô lang thang trên đường vậy?"

Tôi ngồi nghiêm chỉnh, cau mày, hiên ngang lẫm liệt nói: "Em không nhìn quen cảnh bọn họ giết người, cảm thấy tiểu tiên nữ phiêu dật xuất trần như em không hợp với bọn họ, cho nên đã rời khỏi hội đồng tang thi rồi."

Văn Thừa "ồ" lên một cách đầy ẩn ý, âm cuối có hơi kéo dài ra.

Anh dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, ngữ khí vô cùng kiên định: "Cô bị đuổi thì đúng hơn."

Tôi ho khan mấy tiếng để giảm bớt sự bối rối.

Xa xa truyền tới tiếng ồn ào, tôi cười khẽ, đoàn quân tang thi tới rồi.

Quả nhiên, mặt mày Văn Thừa đã trở nên nghiêm túc hơn.

Tôi nhàn nhã khuyên anh: "Mau đi đi, có ít nhất một trăm thang thi đang tới đây đó, chúng có thể ăn anh tới tro cốt cũng chả còn đâu."

Thính lực của tôi tốt hơn nhiều so với anh, đám tang thi này chỉ còn cách nơi này khoảng 500 thước mà thôi, có điều nó đi khá chậm, dù sao quay đây cũng không có người sống nào.

Nhưng mà chỗ này cách căn cứ còn rất xa.

Anh mỉm cười trước sự khiêu khích của tôi, lại một lần nữa buộc mảnh vải vào xung quanh miệng tôi, động tác quá nhanh khiến tôi có chút đau.

Một chút cũng không thèm thương hương tiếc ngọc đem tôi xoay qua.

Sau đó kéo khóa váy của tôi lên.

Trong mắt anh không có một chút kinh diễm nào khi nhìn thấy xương bướm xinh đẹp và làn da trắng nõn của tôi.

Chậc, quả nhiên, con người tới ngày tận thế rồi thì sẽ không còn những ham muốn trần tục như vậy nữa.

Tay chân anh nhanh nhẹn ôm thắt lưng tôi khiêng lên vai.

Tôi liều chết giãy giụa: "Anh muốn đưa em đi đâu vậy?"

Anh lại vỗ một phát vào mông tôi: "Yên lặng, ông đây mang cô về căn cứ tìm đồ ăn."

??

Anh muốn tôi biến tất cả đồng bạn của anh thành zombie hả? Còn có chuyện tốt như vậy nữa sao?

4.

Văn Thừa đưa tôi tới một căn hộ.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng trong căn cứ của con người.

Thông thường, khi tôi đi theo đội quân zombie đi tấn công một thành phố, tôi sẽ bị chặn lại bởi một bức tường rất cao.

Đôi khi tôi còn phải né tránh những con zombie cố trèo lên tường rồi bị rơi xuống nữa.

Có lẽ đây chính là lý do khiến căn cứ này chưa từng bị công hãm.

Khi từ bên ngoài đi vào, bên ngoài có một số zombie bị chết cháy, xe địa hình của Văn Thừa chạy qua, tôi còn nghe thấy tiếng nghiền nát bọn họ dưới bánh xe nữa.

Lòng tôi hâm mộ không thôi.

Zombie trước kia cũng là người, trước mặt có nhiều xác chết như vậy mà mặt anh không hề thay đổi chút nào.

Xem ra, trái tim anh đã lạnh băng như hòn đá rồi.

Căn hộ này trông rất được.

Trong khi đó tôi vẫn thấy có một số lều trại đơn sơ được dựng lên ở xung quanh để làm nơi trú ẩn cho một số người tới tị nạn.

Địa vị của Văn Thừa ở đây hẳn là rất cao.

Nếu không thì sao anh có thể sống một mình một căn như vậy chứ?

Anh ném tôi vào trong phòng tắm.

Tôi đứng dậy khỏi bồn tắm lớn: "Không phải anh đã đồng ý dẫn em đi tìm đồ ăn sao?"

"Cô tắm trước đi đã."

Sao rườm rà quá vậy?

Tôi cười thần bí, nhỏ giọng thì thầm: "Không phải là anh cứu vớt nhiều người quá nên tâm lý cũng bị vặn vẹo rồi đó chứ, muốn để em biến tất cả đám người các anh thành zombie?"

Khóe miệng anh giật giật, như là nghe được câu chuyện hoang đường nào đó.

"Bớt ảo tưởng đi."

Tôi cau mày, không phải sao? Thế anh kiếm đồ ăn cho tôi bằng cách nào?

Có điều, người mất não đúng là không thể nghĩ quá nhiều.

Đầu tôi đau nhức liên hồi.

Tôi lại nằm bò ở trong bồn tắm lớn, phần eo nâng lên, đầu tựa ở thành bồn, tắm trong một cái tư thế vặn vẹo kì dị.

"Vậy anh kéo khóa váy hộ em với, không thì em không tắm được."

Trong mắt anh xẹt qua một tia ghét bỏ.

Có thể là do tư thế bây giờ của tôi không được đẹp lắm.

Nhưng anh vẫn tiến tới, hơi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên kéo khóa váy của tôi xuống.

Sau đó trầm mặc bỏ đi không nói một lời nào.

Bởi vì hình tượng lầm lì cấm dục này đối với tôi quá hấp dẫn.

Cho nên tôi vô tình bị trẹo cổ khi nhìn theo bóng dáng của anh.

Tôi đau đớn gào lên một tiếng, Văn Thừa lập tức mở cửa đi vào.

Tôi ngồi dậy, ôm đầu bằng cả hai tay, dùng lực duỗi thẳng cổ.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, tôi mỉm cười thành thật nói.

"Không có việc gì hết, chỉ là bị vẹo cổ thôi."

Câu trả lời duy nhất dành cho tôi là tiếng đóng cửa trong im lặng.

5.

Có lẽ là do đã tắm nước sông một thời gian dài cho nên lần này có nước nóng để tắm, tôi liền ngâm trong đó cả tiếng đồng hồ.

Cuối cùng vẫn là Văn Thừa ở ngoài không ngừng gõ cửa mới gọi tôi ra được.

Trên người Văn Thừa vẫn là bộ quần áo đó, nhưng bụi bặm trên mặt đã được rửa sạch, khiến anh thoạt nhìn càng trắng hơn.

Tôi bước qua ngồi ở trên ghế sofa.

"Cái này cho cô." Anh đưa cho tôi một miếng bánh mì.

Tôi mím môi, cân nhắc xem có nên cô phụ ý tốt của anh hay không.

"Tuy rằng em nhìn qua không khác các anh là bao, nhưng mà em là zombie đó, chỉ có cắn người mới hết đói được thôi."

Thứ tôi cần là hương vị của máu cùng với một chút khoái cảm khi dùng răng ghim vào da thịt con người cơ.

"Ăn đi đã." Thoạt nhìn là không dễ từ chối rồi.

Tuy rằng ăn cái này không khác gì ăn đất cho lắm, nhưng vẫn là không chết zombie được.

Bây giờ tôi đang ăn nhờ ở đậu, vẫn là không nên quá kiêu ngạo.

Nhưng mà lúc tôi cắn xuống miếng bánh mì đó, cảm giác đói khát trong người tôi bỗng tiêu tan?

Tôi cảm thấy ăn ngon tới không nói nên lời: "Cái này..."

"Còn muốn ăn nữa không? Muốn thì đi theo tôi tới một nơi."

Tôi điên cuồng gật đầu.

Đã lâu rồi tôi không có loại cảm giác chắc bụng này.

Trước khi ra cửa, Vân Thừa nhét cho tôi miếng chặn răng như niềng răng.

Sau đó mới đưa tôi ra khỏi tòa nhà.

Con người và zombie đã giằng co một thời gian dài rồi, cho nên khoa học kỹ thuật hiện tại mà bọn họ làm ra được cũng không khiến tôi cảm thấy quá kinh ngạc.

Thoạt nhìn là một cái viện nghiên cứu, bốn phía đều là màu trắng, có không ít nhân viên nghiên cứu khoa học trong trang phục trắng bận rộn đi qua đi lại.

Anh đưa tôi vào trong một căn phòng rất lớn.

Bên trong có một số dụng cụ và nhân viên nghiên cứu khoa học.

Tựa hồ như đang lấy máu, trên ghế nằm có mấy người cao lớn, có điều bởi vì đưa lưng về phía tôi nên tôi thấy không rõ lắm.

Tôi cũng không để ý, ngồi ở trên ghế, xé mở túi bánh mì thứ năm của tôi.

Thấy Văn Thừa cũng ngồi ở bên cạnh mình, tựa hồ là đang đợi đám người lấy máu kia.

Chỉ chốc lát sau, mấy chị gái hộ sĩ lấy máu đã thu dụng cụ lại, đưa cho bọn họ ít tăm bông.

Sau đó, những người kia lần lượt ngồi dậy.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ ràng.

Đặc điểm chung của bọn họ là có nước da nhợt nhạt, mạch máu xanh tím so với người thường hiện lên rõ ràng hơn rất nhiều.

Ánh mắt họ đỏ ngầu, hơn nữa ai cũng thân cao chân dài, nhìn ra đều là trên mét 8 hết.

Trừ...

Giọng tôi khiếp sợ vang lên, ngón tay chỉ một người trẻ nhất trong số đó: "Mét 7 kìa?"

Hắn tức giận trừng tôi: "Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi cao 1 mét 8!"

"Sao các anh..."

Mấy người đàn ông còn lại cũng mở miệng.

"Lão đại, chính là cô ta."

"Ngày đó cô ta nhân lúc tôi chưa kịp chuẩn bị đã cắn vào cổ tôi một cái."

"Ngày đó cô ta quỳ rạp trên mặt đất giả chết, tôi vừa lúc đi ngang qua liền bị cắn vào bắp chân."

"Đúng, ngày đó cô ta nương theo đám zombie đi tới gần bên cạnh tôi, sau đó đã cắn vào cánh tay tôi."

Tôi nghe đám người này lên án tôi, lại nhớ tới nhưng cách tôi cắn người.

Nhát mắt trước mắt tôi tối sầm lại, miếng bánh mì trong miệng cũng không còn ngon nữa.

Người cao một mét bảy kia vẫn còn hậm hực: "Đúng như vậy, hôm đó cô ta cắn tôi xong còn sỉ nhục tôi nữa."

... Xui chết mất.

Tôi đã nói mà, bảo sao trông ai cũng man như vậy chứ.

Thì ra đều là các anh trai quân nhân nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play