11.

Sau khi ra khỏi thang máy, cảnh tượng bên ngoài cửa sắt khiến ai nhìn cũng run sợ, xung quanh đều là thi thể tang thi cháy đen thui.

Tang thi chỉ có thể hỏa thiêu hoặc là ăn mòn mới có thể chân chính giết chết.

Đây là lý do vì sao mỗi lần chúng đi vây thành là tôi lại chỉ lởn vởn ở vòng ngoài, mục đích là để chạy cho nhanh.

Tang thi dưới sảnh lớn tựa hồ như ngửi thấy mùi của con người, tiếng bước chân liên tiếp vang lên.

Cửa sắt bị thi thể chặn ở đó.

Tôi đi tới đá văng cỗ thi thể đó ra, những con tang thi ở phía sau cũng đã chạy tới đây, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cửa sắt rốt cuộc cũng mở được.

Văn Thừa đem tất cả đồ vật có thể nhìn thấy ném ra ngăn lại đám tang thi kia, sau đó dùng súng làm giảm tốc độ chạy của chúng.

Có điều rất nhanh đã hết đạn, anh liền ném chìa khóa xe cho tôi.

"Em lái xe tới đây tiếp ứng tôi."

Tôi như nhận được củ khoai lang nóng phỏng tay, giật mình thất thần nói: "Em còn chưa có bằng lái."

Anh hít sâu một hơi, nở nụ cười: "Em coi bây giờ là xã hội pháp trị sao?"

Anh đẩy một cái bàn tới, trên bàn bầy đầy đồ đạc, là ban nãy vì để ngăn lại tang thi mà anh đã chuyển tới.

Tôi đi lên giúp anh cản lại tang thi, nhưng chúng đã tới quá gần rồi.

"Anh đi trước đi, lát nữa em sẽ ra ngoài tìm anh."

"Nhớ giúp em mở cửa sẵn nhé."

Tôi trêu đùa.

Quả nhiên, anh nhìn tôi một cái, không nói lời nào lập tức xoay người chạy về phía xe việt dã.

Không biết vì sao, trong một khoảnh khắc tôi lại cảm thấy mất mác.

Có một tang thi bò lên trên đống đồ rồi rơi xuống bên chân tôi.

Nhưng hắn không hề có hứng thú với tôi.

Hắn chỉ thẳng tắp tiến về phía của Văn Thừa.

Tôi giữ chặt đùi nó không cho nó đi, vừa lúc Văn Thừa cũng đã lên xe.

Anh chắc là sẽ không bị thương nữa.

Tôi thở ra một hơi.

Nhưng tang thi vẫn còn chưa hết hy vọng muốn xông lên phía trước.

Đám tang thi ở phía sau rất nhanh cũng đã tới.

Tôi vội vã cầm lấy mấy thứ trên bàn ném về phía chúng.

Một tiếng nổ phá tan cục diện bế tắc.

Văn Thừa đã lái xe việt dã nghiền nát qua đám tang thi kia.

Mẹ ơi, may mà tôi né nhanh chứ không tim gan phèo phổi sọ não bắn hết lên váy của tôi mất.

"Đừng đứng đó nữa, mau lên đây." Văn Thừa mở cửa ghế lái ra, vươn tay về phía tôi.

Tôi liền nhảy xuống giữ chặt lấy tay anh.

Văn Thừa một tay điều khiển vô lăng, tôi đạp lên bậc thang làm điểm tựa, sau đó đã bị anh ôm vào trong ngực.

Chờ tới lúc tôi bò được sang ghế phụ, mới quay sang hỏi anh: "Không phải nói chốc nữa em sẽ đi tìm anh sao?"

"Không phải em nói em sợ đau à?" Anh mạnh mẽ xoay tay lái né tránh đám tang thi ở trên đường.

Thản nhiên nói: "Ban nãy có cái ghế dựa đụng trúng đầu em, có đau không?"

Hai tay tôi ôm má, đùa giỡn anh: "Cho nên anh là đang đau lòng cho em sao?"

"Đúng." Vẻ mặt anh vẫn không hề thay đổi.

Vốn muốn trêu chọc người ta lại bị người ta thả thính lại.

Tôi: "..."

12.

Sau khi trở lại căn cứ, tôi phát hiện đám người Mễ Nặc cũng đã quay lại.

Tôi xé gói bánh mì ra, nhìn về phía bọn họ: "Không phải các anh đang đi nằm vùng chỗ tang thi sao?"

Mễ Nặc vừa ăn bánh mì vừa hàm hồ nói: "Đã thu được cô vào tay rồi, tôi còn đi vào đó làm gì?"

"Thì ra ngay từ đầu anh đã muốn thu phục tôi."

Mấy người khác đều không nói gì, cũng chỉ có Mễ Nặc là nói lắm.

"Ờ, có điều là lão đại coi trọng cô trước, anh ấy nói là chưa từng thấy con tang thi nào sợ chết như cô."

Tôi vỗ đùi: "Trách không được, tôi có thể nhớ rõ mấy lần đối mặt với anh ấy như vậy."

Văn Thừa đang ở viện nghiên cứu trao đổi số liệu, báo cáo kiểm tra máu của tôi đã có.

Lúc này anh mặc một chiếc quần dài, thân trên là áo sơ mi màu đen.

Áo sơ mi bao bọc vòng quanh đường cong cơ thể tinh tráng hữu lực của anh, hơn nữa...

Tôi sờ sờ cằm, than thở: "Này quả đúng y như trong tưởng tượng của tôi mà."

"Đấy đấy đấy! Tôi đã nói là mông anh Thừa rất căng rồi mà!"

"Tôi nói bé thế mà anh cũng nghe thấy à?"

Mễ Nặc dùng ánh mắt như bình đứa ngu nhìn tôi: "Hai chúng ta đều là tang thi đó chị hai, thính lực vốn dĩ tốt hơn người khác rất nhiều."

Sao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó nhỉ?

"Thật ra, cô không thấy loại virus này rất tốt đối với chúng ta sao? Cô xem, thính lực, khữu giác và năng lực tự chữa khỏi của chúng ta đều rất tốt, mấy con tang thi khác chỉ khác chúng ta ở chỗ là mất đi khả năng suy nghĩ mà thôi."

Tôi nhíu mày: "Virus này giống như là..."

"Một loại thuốc." Giọng nói của Văn Thừa truyền tới, cắt đứt suy nghĩ của tôi.

Anh ấy nhìn tôi: "Trước khi biến thành tang thi, có phải em từng đi tới tập đoàn Ân Tinh đúng không?"

13.

"Tập đoàn Ân Tinh là công ty nghiên cứu thuốc lớn nhất trong nước, Nó chủ yếu sản xuất và phát triển dược phẩm. Chúng tôi đã tìm thấy một loại virus trong máu của em có thành phần khác biệt so với máu của các tang thi khác. Máu của đám người Mễ Nặc chỉ có một lượng nhỏ, nhưng ở trong máu của em lại có hai loại virus rõ rệt hơn hẳn."

"Một cái là virus zombie, vậy cái còn lại là gì?"

"Virus Tallman*."

*Nguyên văn là 塔尔曼病毒

Tên này khá quen tai.

Văn Thừa nhìn về phía tôi, nghiêm mặt nói, "Ngày bùng lên dịch bệnh, em tới tập đoàn Ân Tinh làm gì?"

Tôi ngượng ngùng xoa xoa mặt: "Đi làm người thí nghiệm."

Bọn họ đều kinh ngạc nhìn tôi.

"Sao vậy, em làm võng hồng nhưng không được nổi tiếng lắm cho nên không kiếm được tiền. Đoạn thời gian đó quả thực là em chỉ biết nằm một chỗ, cho nên mới muốn đi làm thí nghiệm." Tôi sờ sờ mũi.

"Em cũng chỉ muốn đóng góp một chút cho nền y học của nhân loại mà thôi."

"Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kỳ Lạc hiếm khi mở miệng.

Tôi cẩn thận nhớ lại ngày hôm đó.

"Thật ra ngay từ lúc đầu em cũng không nhớ rõ đã xảy ra cái gì nữa, ngày đầu tiên em trở thành tang thi, ý thức cũng rất mơ hồ, chỉ cảm thấy là rất đói."

Sau đó tôi mới phát hiện ý thức của mình chậm rãi rõ ràng hơn.

Ngày đó lúc tới tập đoàn Ân Tinh làm vật thí nghiệm dưới tầng ngầm, cùng theo vào với tôi còn có khoảng 10 người nữa, nhưng đều được đưa vào các phòng khác nhau.

Hộ sĩ tiêm cho tôi một liều thuốc màu xanh, sau đó tôi liền ngủ say.

Nhưng mà bên tai thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm mỏng manh.

"Vật thí nghiệm số 102 tạm thời không có đặc điểm cuồng bạo quá rõ ràng."

"Vật thí nghiệm số 102 hoàn thành kiểm tra sinh mệnh phản ứng với triệu chứng bệnh hết thảy đều bình thường."

"Vật thí nghiệm só 102, ngón tay xuất hiện hiện tượng run rẩy."

Tôi cũng không hiểu những lời đó là có ý gì.

Nhưng mà lúc tôi tỉnh lại thì trong phòng đã không còn một bóng người, tôi yếu ớt lết ra tới cửa phòng, phát hiện các căn phòng trên hành lang đều bị mở ra.

Bên trong đủ các thi thể có tử trạng dị thường.

Lúc ấy trong lòng tôi rất sợ hãi, suy nghĩ có phải công ty này làm giao dịch đen gì hay không.

Gọi chúng tôi tới đây chỉ để tiêm cho một liều thuốc sao?

Tôi đi về phía trước, nhưng vẫn không thấy bất cứ ai khác.

Nhưng mà trên mặt đất lại truyền tới những âm thanh rất ồn ào, phỏng chừng là trên tầng ngầm này còn có một tầng nữa.

Tôi sờ soạng đi tới một căn phòng có vách tường rất cao.

Bên trong có người, tôi nghĩ muốn đi tìm sự trợ giúp.

Nhưng mà sau khi tôi đi vào mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng, kia là một ông lão, mặc tây trang màu xám.

Ở trước mặt ông ta có rất nhiều camera theo dõi, bên trong có rất nhiều hộ sõ cùng với những người dân mặc quần áo bình thường.

Còn có rất nhiều máu.

Kia dường như là một căn phòng bị bịt kín, không ngừng có một dòng khí dũng mãnh tuồn vào.

Người ở bên trong cũng bắt đầu vặn vẹo, cắn xé những người bình thường khác.

Tôi bị hình ảnh máu me ghê tởm này làm cho muốn ói, lúc này, lão già đang có biểu tình điên cuồng kia mới quay đầu nhìn tôi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Tôi ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, trên bàn để vài chiếc mặt nạ phòng độc, tôi lấy một cái rồi trốn đi.

Trước khi trốn thoát, tôi nhìn thấy trên camera giám sát có người đã mở cửa lao ra ngoài, khí gas kia cũng ồ ạt lan rồng ra.

Có lẽ là do thuốc mà đã được tiêm vào người tôi trước đó cho nên cả người tôi dần dần mơ hồ đi.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, có một người đàn ông mặc áo khoác đen đã cứu tôi.

Anh ôm tôi chạy trốn, có điều tang thi phía sau đã bắt đầu đuổi theo chúng tôi.

Tiếng hít thở của tôi càng ngày càng mỏng manh, anh lại cố hết sức ôm lấy tôi.

Khí gas chậm rãi tràn về phía trước.

Tôi đưa tay mang lên cho anh ấy mặt nạ phòng độc.

Tôi cảm thấy được mình chắc chắn sẽ chết, cho nên đem cơ hội sống cho anh cũng tốt.

Ý thức dần tiêu tán, tôi miễn cưỡng nhớ là anh đã giúp tôi chặn một con tang thi.

Tôi hít phải khí gas, ý thức mơ hồ ngất xỉu ba ngày liên tiếp, khi ra khỏi nhà, bên ngoài đã là một thành phố chết.

14.

"Mọi chuyện là như vậy đó." Tôi hất cằm nhìn Văn Thừa, "Cho nên, vì sao anh lại xuất hiện ở đó?"

Sau khi thấy Văn Thừa tôi mới nhớ tới, anh chính là người đàn ông mà tôi đã mang mặt nạ phòng độc cho.

Nhưng mà trí nhớ lúc đó của tôi rất mơ hồ, hơn nữa lúc đó anh còn đội mặt nạ phòng độc, tôi phải mất rất lâu mới nhớ ra.

"Chuyện tập đoàn Ân Tinh nghiên cứu phi pháp thuốc thử bị chúng tôi phát hiện vào trước ngày diễn ra vụ thảm họa đó. Vào thời điểm ấy, một số lô thuốc thử đã được bán lậu ra nước ngoài, nhưng chúng tôi chỉ biết về virus Tallman, loại virus có thể khiến con người tỉnh táo và tăng khả năng miễn dịch. Ban đầu nó được dùng để chống lại bệnh ung thư, nhưng tiếc là vẫn chưa có ai chịu được tác dụng của thuốc."

"Cho nên nguyên nhân tôi tới đó là muốn điều tra tư liệu nghiên cứu phi pháp của bọn họ."

Tốc độ lan truyền virus rất nhanh, khí gas sớm muộn gì cũng sẽ bay hết mà răng nanh của tang thi lại có thể truyền nhiễm bệnh từ người này sang người khác.

Các căn cứ quân sự và viện y tế đều bị tê liệt.

Trên thế giới chỉ còn khoảng có 30 triệu người còn sống sót.

"Theo nghiên cứu, máu của em có thể kháng lại virus zombie. Có thể nghiên cứu thành phần trong máu của em để tạo ra thuốc kháng, hơn nữa cũng có thể truyền bá ra bên ngoài." Khuôn mặt của Văn Thừa có một vết rách, trong mắt như hàm chứa lệ quang.

"Có lẽ, những tang thi đó có thể cứu được."

15.

Sau khi về căn hộ, Văn Thừa đột nhiên ôm lấy tôi.

Tôi giật mình sửng sốt, quay người lại ôm lấy anh.

"Thật ra vẫn chưa kịp nói cảm ơn với em." Thanh âm trầm thấp của anh vang lên bên tai tôi.

Tôi cười hì hì: "Nếu lúc ấy em mà đeo mặt nạ phòng độc thì có lẽ không sống nổi rồi, cái gì mà virus man man đó."

"Virus Tall man."

"Đúng, lúc ấy bị tiêm virus xong cơ thể em rõ ràng đã không chịu nổi rồi, nếu không trở thành zombie thì hẳn cũng sớm chết thôi."

Anh nở nụ cười: "Cảm ơn."

Lần này lại tới tôi cảm thấy lúng túng.

"Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì."

Anh cười cười, xoa xoa đầu tôi.

Sau đó lại nghiêng mặt qua hôn lên vành tai tôi.

Tôi bị cái hành động yêu đương ngây ngô của đám con nít tiểu học này làm cho mặt đỏ tai hồng.

Cứng ngắc nhìn anh.

"Ừm, đúng vậy, anh thích em." Anh nói rất tự nhiên.

Tôi kiêu ngạo cắn cắn môi, ngón trỏ từ từ hất một ít tóc mái che trước mắt ra.

"Đương nhiên, ai có thể từ chối một cô gái đã cứu mình hai lần chứ?"

Văn Thừa nghe thế liền cười khẽ một tiếng, đem tôi ôm ngang lên, đi tới sofa ngồi xuống.

"Nào, hôn một cái."

Tôi điên cuồng gật đầu: "Được, nhưng mà anh cẩn thận chút, đừng để răng nanh của em cắn phải."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play