16.
Việc nghiên cứu lại bị đình trệ.
Các thiết bị hiện đại trong căn cứ hiện giờ không có cách nào điều chế kháng thể từ tế bào của tôi, hơn nữa cần phải bắt được người nhiễm virus Tall man về để làm thí nghiệm.
Bởi vì kháng thể trong cơ thể tôi là sự tổng hợp giữa tallman và zombie.
Cho nên bây giờ cần phải tới tập đoàn Ân Tinh, lợi dụng những dụng cụ tinh vi còn lưu lại ở đó để làm thuốc nghiên cứu.
Nhưng bởi vì mật độ tang thi trong thành phố càng ngày càng đông, thậm chí người ở trong căn cứ đi ra ngoài tìm vật tư cũng đều bị cắn.
Làm cho hiện tại vật tư lẫn nhân lực đều thiếu hụt.
Tập đoàn Ân Tinh nằm ở trung tâm thành phố, cơ hồ là mỗi một con đường đều sẽ thông tới nơi đó, thế cho nên tang thi tụ tập quanh đó là cao nhất.
Mấy ngày nay Văn Thừa đều bận đến sứt đầu mẻ trán, số lần hôn tôi cũng ít đi rất nhiều.
Anh cùng đám người còn lại lại mở một buổi họp nữa.
"Vật tư bây giờ càng lúc càng thiếu thốn, thành phố bị tê liệt, các căn cứ chống zombie ở nhiều nơi cũng biết chuyện hiện tại đã có một tia hy vọng. Các mẫu máu được gửi tới nhiều nơi để nghiên cứu, nhưng vẫn chưa có bước đột phá nào."
"Chúng ta cần tới tập đoàn Ân Tinh, nhưng mà nơi đó tụ tập rất nhiều tang thi. Nhân lực lẫn tài nguyên của chúng ta không đủ, nhưng nếu thành công thì có lẽ có thể diệt trừ căn bệnh truyền nhiễm này."
"Này cũng có nghĩa là, một khi thất bại, tận thế sẽ thật sự đến."
"Bây giờ, chúng ta chỉ có thể liều chết mà thôi."
17.
Máy bay trực thăng đáp xuống sân lớn của tập đoàn Ân Tinh.
Trước đó vì để phòng ngừa vạn nhất, tôi từng hỏi Văn Thừa xem có nên biến tất cả thành tang thi hay không.
Anh lại từ chối tôi: "Vật tư hiện tại chỉ đủ nuôi sống vài tang thi như các em, ngoài ra không còn gì nữa."
Tôi cùng với Văn Thừa mang theo vài nhân viên nghiên cứu đi vào trong sảnh.
Dựa vào trí nhớ của tôi, trung tâm kỹ thuật hẳn là sẽ ở dưới tầng ngầm, mà bên ngoài đã được ngụy trang thành một công ty nghiên cứu dược phẩm bình thường.
Ở sảnh lớn có rất nhiều tang thi đang du đãng.
Chỉ cần nghe thấy có tiếng người tới gần, chúng sẽ lập tức cảnh giác sau đó nhào về phía mục tiêu.
Thang máy ở sảnh chỉ có một cái là chưa bị hỏng, chuyến đi này có khoảng 6 người, mỗi một bước đi đều phải rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ kinh động tới tang thi ở dưới lầu.
Cửa thang máy mở ra, bên trong nhào ra một con tang thi, hai mắt nó đỏ ngầu, làn da khô nứt, ngay cả máu trên quần áo cũng đã khô cứng lại.
Xem ra là đã đợi ở bên trong rất lâu rồi.
Văn Thừa hai ba động tác liền giải quyết xong nó.
Sau khi đi vào thang máy, không thấy có nút bấm tầng âm, hệ thống kiểm soát ra vào tầng hầm đã bị lỗi từ những ngày đầu bùng phát dịch zombie, nếu muốn xuống bên dưới thì phải đi thang bộ.
Dựa theo phân tích thì tầng 1 là có nhiều tang thi nhất.
Văn Thành đau đầu, đỡ trán.
Anh mở bộ đàm ra, thuyết minh tình hình hiện tại cho Kỳ Lạc ở bên kia.
"Bây giờ chúng ta cần từ lầu một xuống tầng hầm nghiên cứu, các cậu qua đây tiếp ứng bọn tôi, thuận tiện giết sạch đám tang thi lầu dưới luôn."
Vì để tới tập đoàn Ân Tinh nhanh hơn, chúng tôi đã sử dụng máy bay trực thăng, còn đám Mễ Nặc là tang thi cho nên liền lái thẳng xe tới đây, dù sao cũng không có tang thi nào đuổi theo bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, chúng tôi đã tới lầu một.
Đám người Kỳ Lạc đang chém giết.
Nơi nơi đều có thể nhìn thấy phần đầu của tang thi.
Tang thi có thể hỏa thiêu, có thể ăn mòn, cũng có thể chặt đầu.
Mễ Nặc bị một con tang thi cắn xé cánh tay, trên cánh tay cậu ta là một mảng máu thịt lẫn lộn.
Cậu đổ mồ hôi lạnh, nhưng miệng vết thương đang bắt đầu lành lại, so với đám tang thi kia thì khả năng phục hồi nhanh hơn chút.
Đám tang thi xung quanh ngửi được mùi hương của Văn Thừa liền thay đổi phương hướng nhào về phía này.
Đám Mễ Nặc vây thành vòng tròn che ở trước đám người thường.
Cũng không có ham chiến nữa, để cho đám tang thi tự cắn nhau.
Chúng tôi rất nhanh đã xuống dưới tầng hầm.
19.
Bên ngoài tập đoàn Ân Tinh cũng đã có một đội quân đội hội tống nhóm nhân viên nghiên cứu còn lại vào đây.
Hơn nữa còn mang theo tất cả thiết bị và vật liệu.
Kỳ Lạc dẫn dắn đám người đó bắn đạn vào đầu đám zombie trong đại sảnh tầng một để hạn chế tốc độ di chuyển của chúng.
Tất cả nhân viên nghiên cứu rất nhanh đã hội hợp ở một chỗ.
Đám người Kỳ Lạc cản ở phía sau.
Văn Thừa và Mễ Nặc đi ở đằng trước cản tang thi, có điều tang thi dưới tầng hầm cũng không có nhiều, tạm thời không có gì đáng ngại.
Trong bộ đàm truyền tới tiếng hô, một thanh âm đau đớn dồn dập truyền tới.
"Thượng tá Văn Thừa, đám tang thi phát sinh bạo động, Vua tang thi dẫn dắt một số lượng lớn tang thi tới tấn công thành phố, nhân thủ của chúng ta... không đủ."
Văn Thừa dừng lại, chỉ một giây, sau đó lại tiếp tục dẫn dắt chúng tôi đi về phía trước, tôi dường như có thể nghe thấy sự run rẩy mỏng manh trong thanh âm của anh.
"Bây giờ sao rồi?"
Đầu bên kia mang theo tiếng khóc nức nở: "Có rất nhiều người sắp biến thành tang thi, tôi đang tránh ở trong phòng, nhưng mà... tang thi bên ngoài đã sắp vào được rồi."
Tiếng gào thét thảm thiết theo bộ đàm truyền vào trong tai mọi người xung quanh, trong không khí là sự im lặng không thể nói nên lời.
"Thượng tá, tôi chắc là không tránh được rồi, mong anh... cố lên nhé." Trong thanh âm lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Tiếng phá cửa phát ra, tiếng đánh cùng với tiếng bé trai nào đó gào thét làm cho ai nghe cũng nhíu mày.
Có một số người đã rơi nước mắt, nhưng mà lại không ngừng đi về phía trước.
Tôi chạy chậm lên trước, muốn an ủi Văn Thừa một chút.
Ngón tay vừa mới chạm phải bả vai anh, tôi liền giật mình bước sang trái một bước.
Sau khi phản ứng lại, tôi miễn cưỡng cười gượng: "Không sao đâu."
Sao có thể không sao chứ, mắt anh đều đỏ hết lên rồi.
Số lượng zombie dưới tầng hầm rất ít, chúng tôi rất nhanh đã tới được nơi nghiên cứu, cũng chính là nơi xuất hiện tang thi lần đầu.
Nơi đó bởi vì ngay từ đầu là do đám nhân viên nghiên cứu muốn trốn chạy cho nên đã mở ra nên mới chưa có hỏng, còn có thể đóng lại, cửa được thiết kế rất đặc biệt, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không sợ bị phá hủy.
Người có năng lực nhất trong những nhân viên nghiên cứu là một người phụ nữ tên Lâm Thanh.
"Thượng tá Văn Thừa, chúng tôi không có phát hiện thuốc thử virus Tallman ở trong căn phòng này." Thanh âm của bà ấy bối rối, không còn bình tĩnh như trước được nữa.
Văn Thừa không chút do dự nói: "Chắc chắn là có, để tôi đi tìm."
Tôi giữ chặt tay anh: "Em hẳn là biết nó ở đâu, tới tầng thí nghiệm trước đi."
Tôi mơ hồ nhớ rõ vị hộ sĩ tiêm thuốc thử cho tôi có cầm theo hai lọ.
Nó có thể là đồ dự phòng, tôi không rõ liệu nó có còn ở đó hay không.
Trên đường quay về lấy lọ thuốc, mắt thường cũng có thể thấy được là có rất nhiều tang thi, Mễ Nặc đi được nửa đường đã phải chạy đi trước để dụ đám tang thi đi.
Chỉ còn lại tôi và Văn Thừa.
Kỳ Lạc đột nhiên kết nối bộ đàm với Văn Thừa, bên phía hắn rất ồn.
"Lão đại, vua tang thi mang theo người tới đây, bên trong có không ít gương mặt quen thuộc, căn cứ hẳn là đã thất thủ rồi, người thường ở chỗ chúng tôi cũng đang dần biến thành tang thi, mấy người chúng tôi cũng bị thương không nhẹ."
"Hơn nữa, vua tang thi dường như có huyết mạch áp chế chúng tôi, tôi không thể chống cự lại hắn ta."
Này đúng là một tin tức xấu.
Văn Thừa đẩy nhanh cước bộ: "Một lượng lớn tang thi sắp tiến vào đây, chúng ta phải nhanh hơn.
Rốt cuộc cũng tới nơi tôi bị thí nghiệm.
Trên mặt đất là một mảnh hỗn độn.
Tôi tìm được cái hộp lúc trước hộ sĩ cầm tới, bên trong quả nhiên có một lọ thuốc màu xanh biếc.
Trên mặt tôi lộ ra vẻ vui mừng, xoay người nhìn Văn Thừa lại thấy vẻ mặt anh rất u ám.
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc, tiếng bước chân như muốn đạp nát cả tòa lầu.
Xem ra, vua tang thi đã vào được rồi.
19.
Văn Thừa vừa đi ra ngoài dò đường đã bị một lượng lớn tang thi chèn ép lui về sau.
Anh nhịn không được chửi tục một tiếng: "Đệt!"
"Để em cắn anh đi, anh trở thành tang thi là được mà."
Nghe thế, ánh mắt anh có chút trốn tránh.
"Anh đã nghĩ tới cách này rồi đúng không? Tại sao anh lại không muốn trở thành một tang thi có ý thức chứ?"
"Bởi vì chiến hữu và người thân của anh đều là do chính tay anh giết chết."
Thanh âm anh bình tĩnh: "Anh tận mắt nhìn bọn họ cắn xé lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau, vì để bảo vệ người trong căn cứ, anh đã thiêu cháy tất cả bọn họ."
Hết thẩy đều đã rõ, tôi đi tới phía trước ôm lấy anh: "Cho nên trái tim anh bị tổn thương rồi, có phải không?"
Có đôi khi nhìn thấy thân ảnh cô độc của anh, tôi luôn cảm thấy trong anh như ẩn chứa vô vàn thống khổ.
Tôi nhón chân hôn lên môi anh.
Tiếng xé rách xung quanh cũng không vì nụ hôn này mà chấm dứt.
Hai chúng tôi đều lơ đãng.
Tôi nhân lúc anh thất thần, một ngụm cắn nát bờ môi anh.
Đây là chuyện tôi đã muốn làm từ rất lâu rồi.
Huyết mạch anh lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được là nó lưu thông nhanh hơn, bắt đầu nổi phồng lên dưới làn da, gương mặt bắt đầu vặn vẹo.
"Nhưng em phải làm thôi. Nếu lần này con người thất bại, em muốn anh là một tang thi tỉnh táo."
"Em muốn anh tỉnh táo mà yêu em."
20.
Mắt Văn Thừa đỏ ngầu, tôi nhớ là những người bị tôi cắn qua thì sẽ phát cuồng trong vòng một tiếng đồng hồ.
Lúc này, trong mắt anh là đen tối đầy sát ý, không hề có lý trí.
Cho dù bây giờ vẻ mặt anh thô bạo nhìn tôi.
Trong không gian nhỏ hẹp này không hề có người thứ ba, tôi trở thành mục tiêu hàng đầu của anh.
Tôi nuốt nước miếng.
Quả nhiên, anh tấn công tôi, đập đầu tôi lên trên tường.
Mẹ nó.
Con người mà thắng, tôi nhất định sẽ ra tòa kiện anh tội bạo lực gia đình.
Tôi vẫn còn nhớ vụ anh muốn bắt nát đầu tôi đó.
Sẽ không linh nghiệm tới như vậy đi?
Ngay khi tôi nghĩ tôi sẽ chết vì mất sức, một đám tang thi đã phá tan cánh cửa mà xông vào.
Dời đi sự chú ý của Văn Thừa.
Cảm ơn các bạn tang thi nhiều lắm.
Văn Thừa đỏ ngầu hai mắt, nghiễm nhiên là bộ dáng ai dám đụng anh anh sẽ làm thịt nó.
Đám tang thi đi tới sửng sốt một hồi.
Tôi dán chặt vào tường cố trốn đi.
Đằng sau truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
Lòng tôi run theo.
Cuộc tấn công cuồng loạn này quá tàn nhẫn.
Tôi dùng hết sức lực chạy đi, mặc dù chân tôi đã không còn linh hoạt, nhưng may mà đám tang thi xung quanh tôi lại chạy ngược chiều với tôi.
Chúa cứu tôi rồi.
Tôi cứ như vậy vừa bò vừa lăn đi tới cửa phòng nghiên cứu.
Đập mạnh cửa, hét lớn: "Mau mở cửa!"
Cánh cửa được mở ra.
Tôi đưa thuốc cho Lâm Thanh: "Mau cầm."
Bà ấy bị máu trên đầu tôi dọa sợ: "Cô Trình, cô có sao không?"
Tôi vừa an ủi bà ấy vừa hộc máu mồm: "Không sao ạ, chỉ là não sắp lòi ra thôi, giáo sư Lâm cứ đi đi, con người dựa hết vào cô đó."
Trong đám người truyền tới tiếng hỏi nghi hoặc: "Thượng tá Văn Thừa đâu?"
"Biến thàng tang thi rồi."
"Hả?"
"Đúng như vậy đấy, có điều không có vấn đề gì đâu."
Xung quanh đột nhiên im lặng dị thường, xa xa cũng không nghe thấy gì.
Không thể nào, chẳng lẽ Văn Thừa giết hết chúng nó rồi?
Nơi này có thể quan sát phòng thí nghiệm.
Tôi miễn cưỡng đi qua đó tìm kiếm thân ảnh của Văn Thừa.
Anh vẫn còn ở trong phòng.
Có vẻ như anh ấy đang đọ sức với cái gì đó.
Thứ kia cả người là máu.
Răng bị gãy mấy cái.
Này, đây không phải vua tang thi sao! Lâu lắm rồi tôi không thấy hắn bận rộn như vậy nha.
Vua tang thi cũng không phải kẻ dễ thua, Văn Thừa đã ăn thiệt không ít, trong khi đó đám Mễ Nặc vẫn đang đứng ở bên ngoài.
Ầu, tôi quên mất là sau khi trở thành tang thi sẽ vô cùng tàn bạo, nhưng tang thi sống theo chế độ cũ, chúng cứ thấy kẻ nào mạnh là sẽ tôn làm thủ lĩnh.
Tôi chán tới chết nhìn hơn nửa tiếng, rốt cuộc Văn Thừa cũng thành công xé nát đầu của vua tang thi xuống.
Anh đứng ở trên cao, giơ tay nâng cao đầu của gã vua zombie lên.
Tỏ vẻ anh mới là vị vua mới.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua, đám người Mễ Nặc nhận mệnh quỳ xuống, thỏa mãn nhu cầu của anh.
Đám tang thi xung quanh tuy ngơ ngác không hiểu, nhưng cũng làm theo mà quỳ xuống.
Biểu tình kiêu hãnh của Văn Thừa dừng lại, ánh mắt lơ đãng tan rã dần dần có thần.
Chậc, kỳ cuồng bạo chắc là qua rồi.
Mễ Nặc dùng sức đá mắt với anh.
Anh khụ một tiếng, biểu tình cứng đờ, rất rõ ràng, anh nhớ hết những chuyện xảy ra trước đó.
Tôi bóp bóp nắm tay, tốt lắm, chốc lát là có thể tính sổ rồi.
Văn Thừa dậm chân, cùng đám tang thi bỏ đi.
Mấy nhân viên nghiên cứu đi đằng sau anh đều đổ mồ hôi lạnh.
Tôi nở nụ cời, nói với bọn họ: "Đừng sợ, chúng tôi đã câu giờ thành công rồi."
21.
Ba giờ sáng.
Dưới tầng ngầm của tập đoàn Ân Tinh dâng lên một làn khói thuốc lượn lờ, theo gió nhẹ bay tới khắp các ngóc ngách của thành phố.
Tĩnh mạch trên cơ thể tôi không còn phồng lên nữa, dần dần chìm xuống dưới da, tim tôi cũng đập dồn dập trở lại, dường như đang chứng minh tôi vẫn còn sống.
Ánh mắt cũng không đỏ ngầu nữa, cảm giác đói khát cũng rút đi.
Đám người đi bộ trên đường ray, trong cửa hàng, đi trên đường cũng dần dần khôi phục thần trí.
Người tụ tập ở ngã tư càng ngày càng nhiều.
Trong thành phố, tiếng khóc cười vang lên không ngừng.
22.
"Vài ngày trước, nhiều quốc gia đã nhận được vật tư và thuốc kháng virus zombie đã được điều chế thành công."
Trên TV, giọng nữ vang vọng khắp con phố, ngõ hẻm.
"Các quốc gia đang trong quá trình tái thiết sau thảm họa. Thế giới sẽ dành một phút để mặc niệm cho những đồng baoaf đã thiệt mạng vào lúc 10 giờ ba ngày sau. Sau thảm họa, hầu hết người dân đều bị tổn thương tâm lý, chúng tôi một lần nữa kêu gọi tích cực tìm kiếm các vị bác sĩ khoa thần kinh..."
Văn Thừa, người giờ phút này đang được bác sĩ tâm lý điều trị: "Tôi đã tốt lên chưa?"
"Ừm, hai năm rồi, cuối cùng cũng có thể khống chế được." Bác sĩ tâm lý ôn hòa nói.
Trình Thiên Thiên đúng lúc gọi điện thoại tới: "Alo? Bác sĩ bảo sao ạ?"
Văn Thừa hài lòng cười: "Vợ, người ta đã tốt lên rồi."
"OK."
Điện thoại liền bị cúp.
Trong lòng Văn Thừa dâng lên dự cảm không tốt.
10 phút sau, Mễ Nặc gọi điện thoại tới.
"Anh! Chị dâu tới tòa án! Chị ấy nói muốn tố cáo anh bạo lực gia đình!"
Văn Thừa nhanh chóng ra khỏi cửa.
Đi tới gần tòa án, trong lòng anh bồn chồn không dám đi vào.
Quả nhiên, vừa đi vào đã nghe được thanh âm kích động của Trình Thiên Thiên.
Cô túm tóc mình, bắt chước cảnh tượng ngày đó.
"Đúng! Là như thế này này! Chồng tôi lúc đó đánh tôi như vầy nè, tóc tôi cmn sắp rụng hết rồi."
Những cô gái khác trong phòng đều đau lòng hộ cô.
Văn Thừa xoa xoa mặt, xong rồi, hai năm nay Trình Thiên Thiên vẫn chăm sóc anh rất chu đá, sau khi anh tốt lên thì rốt cuộc cũng phát tiết.
Văn Thừa xoay người về nhà, ngẩng đầu luyến tiếc nhìn trời.
Anh nên về nhà mài bàn phím sẵn đã.
Để có quỳ cũng thoải mái hơn chút.
23.
Radio vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ.
"Đến nay, toàn thế giới cũng không còn ghi nhận ca bệnh nào nữa."
"Cuối cùng thì, virus cũng hoàn toàn biến mất rồi."
(END)