1.

Virus zombie bùng phát toàn cầu.

Thật không may mắn, tôi lại trở thành một trong những người đầu tiên nhiễm bệnh. Sau khi ở trong nhà ăn hết đồ ăn, lúc ra bên ngoài, tôi mới biết cả thành phố đã thất thủ.

Tôi ngơ ngác nhìn đồng bạn của mình xé xác những con người còn sống sót.

Răng tôi ngứa ngáy không thôi, đồng tử không ngừng giãn ra, thiếu chút nữa là không thể kiểm soát được lý trí của mình.

Điều này khiến tôi nhận ra rằng, hình như tôi đã trở thành "người được chọn".

Đại đa số zombie trước mặt cơ hồ đều chỉ còn lại thú tính, trong khi đó tôi thế mà vẫn còn giữ lại được chỉ số thông minh.

Nhưng điều này có vẻ lạc loài hơn hẳn so với đám zombie suốt ngày chỉ biết phát ra những âm thanh ê a.

Tôi luôn phải khắc chế lại xúc động muốn mở miệng chửi người của mình.

Chắc có lẽ cái virus này làm cho những thói hư tật xấu của tôi đều kích phát ra hết thì phải.

Vì để tránh cho những con zombie khác tấn công tôi, tôi chỉ có thể ngụy trang bản thân thành cái bộ dạng giống như bọn chúng.

Dù sao thì cũng phải học cách hòa đồng mà.

Có lần tôi theo đám zombie đi ra ngoài hoạt động, có cắn một gã đàn ông.

Nhưng mà gã đàn ông đó chỉ cao có mét 79.

Tôi lập tức hết hứng thú, nôn hắn ra ngoài.

"Sao cô..."

"Phì! Mới có mét bảy thôi à." Tôi ghét bỏ nói.

"Ông đây mét 8 rồi nhá." Hắn vô cùng mạnh miệng.

"Ta nhìn thấy báo cái kiểm tra sức khỏe của ngươi rồi." Bởi vì đói, ánh mắt tôi đỏ ngầu lên.

Tuy là buông tha cho hắn, nhưng hắn vẫn thu hút những con zombie khác quấn tới rồi bị cắn cho biến thành zombie.

Thế nên mỗi lần hắn đi ngang qua tôi, hắn đều giận dữ trừng mắt nhìn tôi một cái.

Ki bo thế không biết.

2.

Sau đó dù có cẩn thận thế nào, tôi vẫn bị trục xuất hỏi "Hiệp hội zombie".

Chúng ngoác mồm gầm gừ đuổi tôi ra ngoài.

Nguyên nhân là do Vua zombie đã tự chặt đứt một cánh tay của mình để thể hiện quyết tâm tấn công căn cứ của con người.

Những con zombie khác đều ủng hộ.

Chỉ có tôi là không.

Đang yên đang lành tự dưng làm đau chính mình làm gì chứ? Có bị ngu không vậy!

Sau đó, chúng ném tôi từ tầng ba xuống.

Lưng tôi va vào một phiến đá, nứt cả ra.

Đầu tôi cũng bị vỡ.

Nhưng khả năng tự phục hồi của tôi rất tốt, chỉ một lúc sau đã ổn.

Tôi lại lang thang bước đi trên phố.

Giờ đây, khắp nơi đều là đống đổ nát, cửa hàng tan hoang sau những đợt tấn công liên tục.

Khắp nơi đều là ánh đèn chập chờn và vải rách.

Cuối cùng, vất vả lắm tôi mới tìm được một bộ váy lành lặn ở bên trong đó.

Tôi cứng ngắc mặc đồ vào.

Sau khi biến thành zombie, tôi đã đứt luôn dây thần kinh xấu hổ, cho nên liền thay đồ ngay ở ngoài cửa hàng mà không chút do dự.

Rốt cuộc thì bây giờ cũng chẳng có người nào tới đây nữa.

Đám zombie đó chỉ muốn ăn thịt người thôi, nào còn ham muốn trần tục gì khác.

Vì thế, khi một anh đẹp trai cao to xuất hiện với đôi chân dài đằng sau tôi, tôi đã rất bất ngờ.

Anh cao lắm, mặc bộ quần áo quân đội màu xanh lá cây, ở khóe mắt có một vết thương nông, trông có vẻ khá hung dữ.

Tôi nuốt nước miếng.

Đã lâu rồi tôi chưa cắn ai.

Người đàn ông này lại cao tới mét 9 lận.

Kỳ thật trước đây tôi cũng từng gặp anh rồi, mỗi lần chúng tôi tấn công căn cứ, anh đều đứng ở trên tường thành chỉ huy.

Tôi cười hề hề.

Tôi xoay vòng 360 độ cắn cắn môi, ý đồ muốn biến anh trở thành đồng loại của mình.

Cứ nghĩ là làm, tôi nhào tới ôm lấy anh, định cắn lên cái cổ thon dài của anh.

Anh lại đẩy tôi ra.

Tôi bị anh ném xuống đất, vẫn cứ không biết mệt mà lao đầu về phía anh.

Tôi đói quá rồi.

Lần này, anh trực tiếp nắm lấy eo tôi lắc mạnh, răng tôi không có cách nào chạm vào anh được.

"Đầu sắp đứt rồi." Tôi choáng váng nói.

Người đàn ông trước mặt hơi nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén.

Anh sải bước về phía tôi.

Tôi bị anh làm cho sợ hãi, lùi lại vài bước.

Anh cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo thun đen bên trong.

Anh dùng bàn tay to lớn xé ra một mảnh vải dài rộng.

Cơ bụng lộ ra, là tám múi đó.

Giờ tôi càng thèm khát hơn nữa!

Tôi lại tiếp tục nhào vào anh.

Anh tóm lấy cánh tay tôi, đẩy mạnh tôi vào tường, giam tay tôi lại, đầu gối đè ở trên eo tôi, dùng mảnh vải nhét vào miệng tôi.

Được rồi, thế này thì nhe răng không nối nữa.

Anh trói tôi lại rồi ném xuống đất.

Sau đó ngồi xổm xuống, hai tay chống đầu gối, hơi nghiêng đầu, nhếch môi.

"Chậc, lại là một bé zombie nhỏ xinh." Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ.

Không, họ không thể... ít nhất là không nên...

Tôi nghe nói ở căn cứ của họ không có nhiều phụ nữ.

Bọn họ sẽ không tới mức hạ miệng với nữ zombie chứ?

Trái tim tôi như ngừng đập.

Thực sự là quần áo tôi còn chưa mặc xong nữa.

Tôi liếc xuống cái váy rộng thùng thình của mình.

Người đàn ông hoàn toàn không hay biết tôi đang nghĩ gì.

"Tôi tên Văn Thừa, cô tên gì?"

Miệng tôi còn đang bị bịt đây này!

Văn Thừa nhướng mày nói: "Tôi có thể lấy vải xuống cho cô, cô phải trả lời câu hỏi của tôi."

Sau đó, anh nheo mắt đe dọa tôi: "Nếu cô dám tấn công tôi lần nữa, tôi sẽ bắn nát sọ cô, có nghe chưa?"

Chiếc răng nanh đang ngứa của tôi: ...

Làm gì có ai có thể từ chối một anh đẹp trai có thể bắn nát sọ mình cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play