Tiếp đó hai bên không nói gì nữa, Đồ phu nhân tiễn một đám tiểu thư phu nhân rời đi.
Đồ Lập Hoan thì đưa Lương Hành Ngọc đến viện của mình.
Chẳng qua sau khi đi được một đoạn đường, Đồ Lập Hoan quay đầu nhìn bóng lưng Thời Khanh Lạc một chút.
rất nhanh ánh mắt đã rơi vào Tiêu Bạch Lê ở bên cạnh nàng.
Lương Hành Ngọc thấy vậy cười hỏi: "Nhìn gì vậy?"
Đồ Lập Hoan nghe được câu hỏi của hắn ta, mới thu hồi tầm mắt lại cười nói: "Vẫn luôn nghe nói Phúc Bảo Quận chúa, cho nên có chút tò mò với nàng."
Lương Hành Ngọc cười; "Quả thật trên người nàng có rất nhiều sắc thái truyền kỳ."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong lúc vô tình Đồ Lập Hoan còn nhắc đến huynh muội Tiêu gia.
"Mới vừa rồi bên cạnh Phúc bảo Quận chúa chính là Trấn Nam Hầu và tiểu cô của mình sao?"
Lương Hành Ngọc trả lời: "Đúng vậy!"
Thân là người hoàng gia, cũng không ngốc.
Trong lòng Lương Hành Ngọc có một ít suy đoán, cố ý nói: "Khanh Lạc đối với tiểu cô của mình rất tốt, đi đến chỗ nào cũng mang theo."
Đồ Lập Hoan giống như có chút tò mò hỏi: "Ngũ hoàng tử và vị Tiêu cô nương kia quen biết soa?"
Trong lòng Lương Hành Ngọc giễu cợt một tiếng, quả nhiên bị hắn ta đoán đúng.
Hắn ta trả lời: "Không tính là thân, nhưng cũng có quen biết, nói chuyện với nhau, sao vậy?"
Đồ Lập Hoan cười nói: "Không sao, chỉ là có chúc tò mò tiểu cô mà Phúc Bảo Quận chúa dạy dỗ sẽ là dạng gì."
Lương Hành Ngọc cười nói: "Tính cách tốt, còn có tài nấu nướng làm cho người ta vô cùng hài lòng."
Đồ Lập Hoan nghe vậy, con ngươi hơi lóe lóe: "Có thể được Ngũ hoàng tử khen, xem ra vị cô nương này rất tốt."
Còn nói giỡn: "Có phải Ngũ hoàng tử có hứng thú với cô nương nhà người ta không?"
Lương Hành Ngọc lắc đầu: "Cũng không có, ta đã có vị hôn thê."
Tiếp đó hai người lại nói chút chuyện của Tiêu gia, Đồ Lập Hoan vô tình hay cố ý hỏi do Tiêu Bạch Lê nhiều lần.
Lương Hành Ngọc cũng tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
Không xem được kịch hay, hắn ta cũng không có hứng thú ở lại Đồ phủ.
Sau khi thưởng thức sau mức cổ họa trong thư phòng của Đồ Lập Hoan, lập tức cáo từ.
Đồ Lập Hoan tự mình tiễn Lương Hành Ngọc ra khỏi Đồ phủ.
Chờ xe ngựa rời đi, Đồ Lập Hoan vào nhà, tươi cười trên mặt nháy mặt lạnh xuống.
Tiếp đó trở về viện của mình.
Bởi vì thân phận khác nhau, hắn ta chỉ có thể một mức nịnh nọt Ngũ hoàng tử, rất không thích cảm giác này, trong lòng sinh ra một cổ lệ khí.
vào viện, nói với quản gia: "Hiện tại tâm tình ta không tốt."
Quản gia hiểu ý: "Tứ thiếu chờ một chút, ta lập tức đi sắp xếp."
Qua một lúc lâu, trong viện của Đồ Lập Hoan vang lên tiếng kêu thảm thiết của nam nhân và nữ nhân.
Lúc nay đại nha hoàn bên cạnh Đồ phu nhân đi vào sân.
Chỉ thấy ở trong sân Tứ thiếu đang cầm roi đánh lên mấy gã sai vặt mà nha hoàn bị trói mới mua cách đó không lâu.
Nha hoàn biết nhìn bên ngoài thì Tứ thiếu anh tuấn hay cười, nhưng tính tình bên trong lại tàn nhẫn độc ác.
Chỉ cần tâm trạng không tốt, sẽ thích đánh nô bộc.
Nha hoàn đã sớm quen thuộc rồi,chỉ cần có thể làm cho tâm trạng Tứ thiếu tốt lên, cũng là phúc của những nô tài bị đánh này.
Chờ Đồ Lập Hoan đánh mệt mỏi xong, ném roi xuống đất.
Lúc này nha hoàn mới đi lên cung kính nói: "Tứ thiếu, phu nhân cho mời!"
Đồ Lập Hoan gật đầu một cái.
"Ta đi thay bộ quần khác đã."
Đại nha hoàn cười nói: "Được ạ!"
Một lát sau, Đồ Lập Hoan thay một bộ quần áo đi ra.
Nhìn qua chính là thiếu niên như ánh mắt trời phong độ nhẹ nhàng, giống như thiếu niên hung ác đánh người kia là hai người khác nhau.
Trên đường đi đến chủ viện, Đồ Lập Hoan hỏi tình huống bữa tiệc hôm nay với đại nha hoàn.
Đại nha hoàn cũng không giấu giếm, vô cùng tức giận nói hôm nay Thời Khanh Lạc liên tiếp làm cho phu nhân mất mặt không xuống đài được.
Chuyện này làm cho Đồ Lập Hoan đang nở nụ cười, trong lại có mấy phần tối tăm.