Thôn Thượng Khê
Thời Khanh Lạc chậm rãi mở to hai mắt, đập vào mắt chính là một tiểu viện nhà nông.
Đầu vô cùng đau, trong đầu nàng lại có rất nhiều ký ức không thuộc về mình.
Lúc còn chưa bình tĩnh lại được, đột nhiên cánh tay bị người nắm chặt. "Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, ngươi còn giả c.h.ế.t với lão nương sao.”
“Ngươi, cái đồ Tang Môn tinh, hôm nay cho dù chết, lão nương cũng phải đưa t.h.i t.h.ể của ngươi đến huyện thành.”
Lúc phụ nhân chanh chua này nói xong, còn tức giận giơ tay lên muốn đánh lên mặt Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc theo bản năng giơ tay lên, bắt lấy tay phụ nhân muốn tát mình kia. Bởi vì đột nhiên xuất hiện ký ức xa lạ, trong nháy mắt nàng đã hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía phụ nhân kia, nói: “Ta không đi, hôn sự kia là do bà định, muốn đi thì bà đi đi.”
Nói đến cũng thật đáng buồn, phụ nhân muốn bắt nàng đánh nàng đây, vừa khéo chính là Ngưu thị, mẫu thân ruột thịt của thân thể này.
Năm đó bởi vì khi sinh nguyên chủ bị khó sinh, cho nên bà ta xem nguyên chủ như Tang Môn tinh, vẫn luôn khắt khe đánh chửi. Lúc nguyên chủ năm tuổi, trong thôn có một vị đạo trưởng đến, ở lưng chừng núi xây một tòa đạo quán, yêu cầu đứa bé từ năm tuổi đến mười hai tuổi làm đạo đồng.
Mỗi tháng trong nhà đều có thể đi đạo quán lĩnh một trăm văn tiền công. Nguyên chủ đã bị phụ mẫu ruột thịt đưa đi đạo quán, mãi cho đến hai tháng trước, tòa đạo quán kia đột nhiên nổ mạnh, đạo trưởng và ba gã đồng tử khác đều c.h.ế.t trong trận nổ mạnh đó.
Lúc ấy nguyên chủ xuống núi đi gánh nước, bởi vậy tránh thoát một kiếp.
Sau khi xuống núi về nhà, phụ mẫu của nàng định cho nàng một mối hôn sự, cư nhiên là công tử Ngô gia nhà phú hộ ở huyện thành.
Tính tình của nguyên chủ thành thật thiện lương, thật đúng là tin tưởng lời Ngưu thị nói bởi vì có lỗi với nàng, cho nên mới phí hết công sức tinh thần tìm cho nàng mối hôn sự tốt đẹp này.