Gã am hiểu nhất chính là đùa bỡn lòng người, muốn trả thù Thời Khanh Lạc, hoàn toàn có thể ra tay từ tiểu cô của nàng.
Đúng lúc có thể để cho cha gã hài lòng.
Đồ phu nhân nghe lời con trai út, cũng không thấy có gì không đúng, ngược lại trong lòng vô cùng ấm áp.
Bà ta nắm lấy tay Đồ Lập Hoan nói: "Vẫn là con hiếu thảo nhất."
Bà ta cũng híp mắt nói; "Vốn dĩ ta không xem trọng thân phận của Tiêu Bạch Lê, coi như mẫu thân của nàng ta có thể leo lên Nghẹ vương, cũng không thay đổi thân phận nông nữ của nàng ta, còn có một người mẹ ruột bị bỏ mất mặt."
"Nếu không phải cha con quyết định, muốn cho con cưới Tiêu Bạch Lê, ta thấy nàng ta làm thiếp cho con cũng không xứng."
"Chẳng qua cha con đã quyết định, vốn dĩ ta muốn phản đối, muốn cho Lão nhị phế vật kia cưới Tiêu Bạch Lê."
Bà ta nói chính là thứ tử mà cố ý nuôi thành loại nhát gàn hèn yếu.
"Nha cha con nói với ta, cưới Tiêu Bạch Lê là lưu lại một con đường cho Đồ gia, chỉ có thể là con trai trưởng."
Cộng thêm lời mới vừa rồi con nói."
Bà ta hừ lạnh: "Chờ Tiêu Bạch Lê gả vào nhà chúng ta, còn không phải đến lúc mẹ con chúng ta gây khó dễ sao."
"Có nàng ta ở đây, ta xem Thời Khanh Lạc kia còn ngang ngược hống hách ở trước mặt ta hay không."
Bà ta thấp giọng nói: "Nếu Cẩm vương có thể thành đại sự, Đồ gia chúng ta chính là công thần, tương lai để cho Tiêu Bạch Lê bị bệnh qua đời, lại cưới cho con một nữ tử thế gia ở kinh thành môn đăng hộ đối, là được."
"Cha con cũng có ý như vậy."
"Nếu Cẩm vương bại, Đồ gia xong đời, con trai út cưới Tiêu Bạch Lê cũng có thể giữ được tính mạng, lưu lại huyết mạch cho Đồ gia.
lần này bà ta gửi thiệp mời có tên tiêu Bạch Lê, cũng là muốn nhìn thử.
Trái lại bộ dạng không tệ, về mặt lễ nghi cũng không kém hơn tiểu thư ở Bắc Thành.
Chẳng qua bởi vì có liên quan đến Thời Khanh Lạc, bà ta không sao thích được.
Nếu cưới vào cửa, bà ta rất chán ghét.
Nhưng Đồ gia đặt cược tiền đồ lên Cẩm vương đúng là có nguy hiểm không nhỏ, cho nên còn phải lợi dụng Tiêu Bạc Lê chừa lại một đường lui cho gia tộc.
Cũng chỉ có thể ủy khuất con trai út.
Cho nên ngày hôm nay kế hoạch ban đầu của bà ta chính là dẫn dắt mọi người làm cho Thời Khanh Lạc mất mặt, sau đó lại làm bộ giải vây giúp đối phương.
Cuối cùng Thời Khanh Lạc mất mặt, còn nhớ ân huệ của bà ta, làm mai cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Bà ta cũng có thể giao phó với Nguyễn Tùng Linh, một mũi tên trúng hai con chim.
Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đến, Thời Khanh Lạc hoàn toàn không phải thôn phụ không có kiến thức giống như tưởng tượng của bà ta, trái lại còn dùng Chúc phu nhân g.i.ế.c gà dọa khỉ lập uy.
Còn nhìn ra ý đồ của bà ta, liên tiếp đánh vào mặt bà ta, làm cho bà ta không xuống đài được.
Cũng vì vậy toàn bộ kế hoạch của bà ta đều bị phá hư.
Đồ Lập Hoan cũng không cảm thấy lời mẹ nói có vấn đề gì.
Nếu Cẩm vương ngồi lên vị trí kia, nhà bọn họ cũng có thể nhảy một cái biến thành thế gia nhất đẳng của toàn bộ Đại lương.
Đến lúc đó Nghệ vương chính là tù nhân, Tiêu Bạch Lê cũng không có giá trị lợi dụng nữa, bị bệnh qua đời lại cưới một nữ tử thế gia hữu dụng, mới là lựa chọn tốt nhất.
Gã cười nói: "Con nghe mẫu thân."
Trong mắt Đồ phu nhân ý cười ngày càng đậm: "Trong lòng bà ta tự hào nhất chính là sinh ra được hai đứa con gái trai.
Tiếp đó sắc mặt bà ta trở nên không tốt: "Chẳng qua hôm nay ta và Thời Khanh Lạc tiếp xúc không được tính là tốt, mặc dù chưa xé rách mặt nhau, nhưng ấn tượng về đối phương rất kém."
"Như vậy, Tiêu gia sẽ còn đồng ý gả Tiêu Bạch Lê cho con sao?"
Đồ Lập Hoan không lo lắng: "Con sẽ dùng tấm lòng đánh động Tiêu Bạch Lê."
Gã tự tin nói: "Chỉ cần Tiêu Bạch Lê nhất quyết muốn gả cho con, tin tưởng Thời Khanh Lạc cũng không có cách nào.
Đồ phu nhân cũng rất tin tưởng con trai utts: "Cũng đúng."
Bà ta cười khẽ gật đầu: "Mộ nông nữ mà thôi, con trai ta muốn cưới nàng ta, là nàng ta có phút, soa lại từ chối được."
Bà ta biết con trai có danh tiếng rất tốt ở Bắc Thành, không ít tiểu thư thế gia muốn gả cho con trai, tiểu thư trong sáng ngoài tối thích con trai có rất nhiều.