Rất nhanh cha Thời đã đặt vé máy bay đi đến thành phố kia vào hôm nay.
Không chỉ là của ông và mẹ Thời, còn có tất cả mọi người có mặt.
Mọi người đều cảm thấy ba cha con Lương Hàn Tranh bị Lạc Lạc nhà bọn họ bỏ mặc nhiều năm như vậy, mặc dù Lạc Lạc không phải là cố ý, nhưng cũng là sự thật không thể thay đổi.
Cho nên bọn họ muốn cùng nhau đi đón người, bày tỏ người của hai nhà bọn họ rất xem trọng và hoan nghênh ba cha con Lương Hàn Tranh.
Ôi, bọn họ thật là lo lắng không yên.
Thời Khanh Lạc thấy mọi người đều khăng khăng muốn đi theo, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Vé máy bay chỉ có của lúc chạng vạng tối, cho nên người của hai nhà tiếp tục ngồi xuống ăn cơm, đồng thời xem hết phát sóng trực tiếp của chương trình tạp kĩ kì này.
Cơm nước xong từng người về nhà thu dọn đồ đạc, tập hợp ở sân bay.
Nơi mà Tiêu Hàn Tranh ở rất xa xôi, cái thị trấn đó cũng không phát triển còn không có sân bay.
Cho nên người của hai nhà ở trong thành phố một đêm, sáng sớm hôm sau cha Thời sắp xếp bảy chiếc xe tới đưa bọn họ đến thị trấn.
Đường cao tốc từ thành phố đến thị trấn đã mở rồi, tốn hơn ba tiếng đồng hồ mới tới được.
Từ thị trấn vào thôn lại mất hơn hai tiếng đi đường.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, bà nội Thời và bà ngoại Nghiêm ngồi chung một chỗ cảm thán, chắt trai / chắt gái/ chắt trai ngoại/ chắt gái ngoại của bọn họ chịu khổ rồi.
Trở về nhất định phải yêu thương thật tốt.
Thời Khanh Lạc là đi theo bốn vị trưởng bối mà trưởng thành, cho nên cho dù là Nghiêm gia hay là Thời gia, nàng đều là tiểu bối được cưng chiều nhất.
Vì vậy con của nàng bây giờ, bốn vị trưởng bối còn chưa gặp, chỉ là nhìn thấy trên phát sóng trực tiếp đã vô cùng yêu thích và đau lòng.
Hôm nay tổ tiết mục đã ghi hình xong tập này, lần sau thì phải đổi chỗ rồi.
Cho nên vừa sáng tổ tiết mục đã cùng mấy nhóm khách quý khác rời khỏi thôn.
Ba cha con Tiêu Hàn Tranh thì trở về nhà thuê trong thôn.
Lúc đám người Thời Khanh Lạc tới thôn, hai đứa trẻ vừa ngủ xong giấc ngủ trưa.
Nghe được tiếng gõ cửa, hai đứa trẻ nhìn thấy cha đang ở trong phòng sách đọc sách, liền chủ động đến bên cạnh cửa.
Không có lập tức mở cửa, mà là cùng nhau hỏi: "Ai vậy ạ?"
Nghe được giọng nói của hai đứa trẻ, Thời Khanh Lạc cũng muốn rơi lệ, cuối cùng nàng sắp gặp được hai đứa trẻ rồi.
Hơn nửa năm nay, mỗi ngày nàng đều nhớ nhung bọn họ.
Giọng nói của nàng mang theo mấy phần nghẹn ngào: "Là mẹ, mẹ của các con!"
Giọng nói của Thời Khanh Lạc rất giống với lúc ở Đại Lương, hai đứa trẻ vừa nghe thì lập tức mở cửa.
Nhìn thấy mẹ đứng ở cửa, hai đứa trẻ khóc lên nhào vào n.g.ự.c nàng: "Mẫu thân!"
Đột nhiên nghĩ tới bây giờ phải gọi mẹ, vì vậy hai đứa trẻ lập tức đổi lời.
"Mẹ, Nhiên Nhiên rất nhớ mẹ."
"Mẹ, Gia Gia nhớ mẹ muốn chết."
Thời Khanh Lạc ôm hai đứa con vào trong ngực, hôn lên mặt bọn nó: "Mẹ cũng rất nhớ các con!"
Ngốc Ngốc cũng lập tức chạy như bay tới, không ngừng cạ vào tay của Thời Khanh Lạc, cuối cùng cũng được gặp mama rồi.
Người của hai nhà đứng ở sau lưng Thời Khanh Lạc thấy vậy đều có chút ngơ ngác.
Bọn họ còn tưởng là hai đứa trẻ sẽ rất đề phòng hoặc là hời hợt, không nghĩ tới sẽ là cảnh nhận mẹ như vậy.
Cha Thời thấy dáng vẻ đáng yêu của cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, không nhịn được tiến lên một bước mở miệng nói: "Làm sao các cháu biết đây là mẹ của các cháu chứ? Không sợ nhận lầm người sao?"
Ông chỉ sợ hai đứa trẻ được nuôi dưỡng quá đơn thuần, nếu như gặp phải tên lừa đảo nào đó thì phải làm thế nào?
Hai đứa trẻ từ trong n.g.ự.c Thời Khanh Lạc chui đầu ra nhìn về phía người nói chuyện.
Thời Khanh Lạc giới thiệu với chúng nó: "Đây là cha của mẹ, cũng chính là ông ngoại của các con."
Lúc nàng ở Đại Lương cũng không hề thân thiết với Thời lão tam, cho nên không có đưa hai đứa con đi nhận người thân.
Vì vậy hai đứa trẻ tò mò nhìn ông ngoại, trước kia bọn nó chỉ có ông nội và bà nội.
Vì vậy ngọt ngào gọi: "Chào ông ngoại!"
Lương Diệc Nhiên lễ phép nói: "Bởi vì chúng con từng xem hình của mẹ, cho nên tất nhiên sẽ không nhận nhầm người."
Tất nhiên là bọn nó không có hình của mẹ, nhưng lại có thể bịa một cái.
Đi tới nơi này hơn nửa năm, bọn nó đã dần dần thích nghi một chút với cuộc sống hiện đại, biết rất nhiều thứ.
Vừa nghe lời giải thích này, mọi người cũng hiểu, khó trách hai đứa trẻ thoáng cái liền nhận ra Lạc Lạc nhà bọn họ, thì ra là thường xuyên xem hình.
Đúng lúc ấy thì, Tiêu Hàn Tranh cũng nghe được tiếng nói chuyện, bước nhanh từ phòng sách đi ra.
Nhìn thấy Thời Khanh Lạc, hắn thiếu chút nữa gọi "nương tử", cũng may kịp thời ngừng lại, biến thành: "Khanh Lạc!"
Thời Khanh Lạc thấy tiểu tướng công, không nhịn được buông con ra, chạy về phía hắn, nhào vào trong n.g.ự.c hắn: "Tranh Tranh, cuối cùng em cũng tìm được mọi người."
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng rất chặt: "Cha con anh cũng rất nhớ em."
Hai người lưu luyến ôm nhau, lại khiến cho người của hai nhà giật mình không thôi.
Cảnh tượng ngược luyến mà bọn họ tưởng tượng không có xuất hiện, trái lại chỉ nhìn thấy tình thâm.
Lương Hàn Tranh này nhất định là rất yêu Lạc Lạc nhà bọn họ, bị vứt bỏ hơn 6 năm cũng không có xa cách, hiếm thấy nha!
Tiếp theo, Thời Khanh Lạc giới thiệu người nhà của nàng cho Tiêu Hàn Tranh và hai đứa con.
Người của hai nhà đều rất nhiệt tình, đầu tiên là giúp Thời Khanh Lạc giải thích tại sao nhiều năm như vậy cũng không có đến thăm bọn họ, sau đó bày tỏ hoan nghênh với ba người.
Tiêu Hàn Tranh nho nhã lễ phép tiếp đãi bọn họ.
Hai đứa trẻ thì bị bốn vị trưởng bối cùng cha Thời, mẹ Thời đổi qua đổi lại mà ôm, những người khác đều không tới lượt.
Ngồi hơn một giờ, hai ông cụ liền đề nghị bọn họ về thị trấn trước, để cho Thời Khanh Lạc và ba cha con trò chuyện một chút, nhường chút không gian cho người một nhà bọn họ.
Sau khi người của hai nhà rời đi, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc nói ra chuyện đã xảy ra với bọn họ.
"Chúng ta đột nhiên bị cuốn đến đáy hồ, đợi đến khi tỉnh lại thì đã ở bên một con sông trong núi lớn sau cái thôn này."
"Sau đó được lão đạo trưởng ở sườn núi nhặt được."
"Ta nói ta không nhớ chuyện lúc trước nữa, càng không biết nhà ở nơi nào, sau đó lão đạo trưởng đã thu nhận chúng ta."
"Ta và lão đạo trưởng nói chuyện rất hợp, ông ấy cũng biết Trung y, muốn kêu ta nhận ông ấy làm sư phụ, thừa kế y bát của ông ấy."
"Ta không có từ chối, liền bái sư phụ."
"Sau đó sư phụ làm lại hộ khẩu cho ta và hai con, nói với bên ngoài ta là cô nhi mà ông ấy nhặt được và nuôi lớn, chẳng qua là những năm này vẫn luôn ở đạo quán nghiên cứu y thuật, cho nên chưa từng đi ra ngoài."
"Sau đó ông ấy lại đưa chúng ta đi đến thôn làng hoặc thị trấn xem bệnh cho người khác, cũng giới thiệu ba cha con chúng ta cho người trong thôn biết."
"Nhưng một tháng trước, tuổi thọ của sư phụ cạn rồi, liền để lại chúng ta."
"Ta liền mang theo con xuống dưới núi thuê nhà, cũng giúp người ta xem bệnh kiếm tiền sinh sống, còn mua điện thoại di động, học được rất nhiều thứ của hiện đại."
"Tiếp đó lại gặp vị đạo diễn kia, ta nghĩ nàng có thể sẽ nhìn thấy chúng ta trên truyền trực tiếp, vì vậy liền đồng ý."
"Qủa nhiên, người một nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ."
Hắn đến nơi này học được không ít thứ, học được cách sử dụng điện thoại tra tài liệu.
Cũng tra được nơi mà tiểu tức phụ ở, vốn là nghĩ kiếm được chút tiền liền mang hai con đến kinh đô tìm nàng.