Trên đường cũng có thể nhìn thấy không ít nữ tử chưa lập gia đình đi chơi.
Thời Khanh Lạc là người hiện đại, hiển nhiên càng thích người dân ở Bắc Cương.
Lương Vũ Lâm cười đi tới trước mặt ba người, đôi mắt dịu dàng nhìn Khổng Nguyệt Lan nói: "Xem ra vận may của ta thật tốt, đúng lúc gặp mọi người ra ngoài."
Thời Khanh Lạc nhìn dáng vẻ ăn mặc rõ ràng này của ông, mới không tin đây là đúng dịp.
Tuyệt đối là Nghệ vương tính đúng thời gian để vô tình gặp gỡ.
Ánh mắt Khổng Nguyệt Lan nhìn về phía Lương Vũ Lâm cũng mang theo ôn nhu: "Hôm nay ngươi đến Bắc Thành?"
Lương Vũ Lâm gật đầu: "Vừa mới tới không lâu, đổi đồ tắm một phen, liền muốn tới thăm mọi người một chút."
Ông cười hỏi: "Mọi người muốn đi đâu?"
Ông ra roi thúc ngựa chạy tới Bắc Cương, vẫn là tương đối mệt mỏi.
Vốn là sau khi rửa mặt một phen, muốn ngủ một lát mới đến cách vách.
Nhưng nghe được tùy tùng nói Không Nguyệt Lan đi theo tức phụ, đại khuê nữ ra ngoài, ông liền vội vàng đổi quần áo tới "vô tình gặp gỡ".
Khổng Nguyệt Lan nghe ông hỏi như vậy: "Chúng ta phải ra ngoài làm một chuyện."
Suy nghĩ một chút vẫn là đến gần ông thấp giọng nói: "Đi trùm bao bố Tiêu Nguyên Thạch."
Nếu Lương Vũ Lâm muốn cưới bà, vậy tất nhiên cũng phải để cho ông hiểu được mình một cách chân thực.
Nếu như ông không có cách nào chấp nhận những chuyện này, chỉ có thể nói rõ bọn họ không có duyên.
Nếu như ông có thể chấp nhận, không cảm thấy bà cả gan làm loạn, vậy bà hiển nhiên sẽ rất vui vẻ.
Không phải thăm dò, chỉ đơn thuần là muốn chung sống nghiêm túc, để cho đối phương càng hiểu mình.
Tất nhiên Lương Vũ Lâm sẽ không cảm thấy Khổng Nguyệt Lan cả gan làm loạn, ngược lại cảm thấy bà như vậy rất thú vị.
"Cần ta giúp một tay không?"
Còn không đợi Khổng Nguyệt Lan trả lời, ông lại lập tức bổ sung: "Vũ lực của Tiêu Nguyên Thạch cũng không thấp, ba nữ tử yếu ớt như các nàng, ta sợ các nàng bị ông ta ức hiếp, ta đi cùng các nàng."
Một bộ dáng vẻ sợ các nàng không dẫn mình đi.
Khổng Nguyệt Lan dở khóc dở cười nói: "Không cần giúp, Tranh nhi đã cho chúng ta mượn vài nhân thủ."
Bà nhìn thấy ông muốn đi, mềm lòng nói: "Nhưng mà nếu ngươi muốn đi, vậy thì cùng nhau đi."
Chân mày Lương Vũ Lâm mang theo ý cười: "Được, vậy thì đi thôi."
Ông rất vui lòng khi thấy người trong lòng mình trùm bao bố trượng phu trước, điều này nói rõ trong lòng bà đã sớm không có người kia.
Vì vậy đội ngũ trùm bao bố nhiều thêm Nghệ vương.
Tiêu Hàn Tranh muốn để mẫu thân đi trùm bao bố phụ thân cặn bã, tất nhiên đã sớm sắp xếp ổn thỏa.
Để cho một người cướp lấy túi tiền của phụ thân cặn bã, chạy về một cái ngõ vắng vẻ.
Hôm nay Tiêu Nguyên Thạch không mang theo tùy tùng ra ngoài, trên đường đi đột nhiên bị người ta cướp mất túi tiền, ban đầu còn chưa kịp phản ứng.
Thật không nghĩ tới sẽ có tên trộm lớn gan như vậy, dám cướp túi tiền của ông ta.
Vì vậy đuổi theo không chút do dự.
Đợi khi đuổi đến ngõ hẻm vắng vẻ không người, tên ăn trộm che mặt kia đột nhiên xoay người ném túi tiền cướp được lại.
Tiêu Nguyên Thạch đón lấy túi tiền, thoáng chốc liền cảm thấy không đúng.
Nếu thật sự là muốn ăn trộm, làm sao có thể trả túi tiền cho ông ta.
Lúc Tiêu Nguyên Thạch đang chuẩn bị đi vòng trở về, đột nhiên hai tên áo đen nhảy xuống từ trên tường, chụp một cái túi cây gai lên đầu ông ta.
Mấy người Thời Khanh Lạc đã sớm đợi ở chỗ rẽ.
Nghe được động tĩnh phía trước, lập tức mỗi người cầm một cây gậy chạy ra.
Sau đó đi về phía phụ thân cặn bã bị hai người áo đen trói buộc hành hung một trận.
Ba người đánh rất vui sướng, đặc biệt là Khổng Nguyệt Lan, hoàn toàn trút ra tất cả tức giận.
Đánh đến Tiêu Nguyên Thạch kêu rên.
Tiêu Nguyên Thạch cũng không ngu, cảm nhậ gậy rộc đánh lên tên người mình, có lực đạo tương đối lớn, có lực đạo nhỏ, lực đạo nhỏ hơn, hiển nhiên người đánh là nữ nhân.
Đoán một chút là ra.
Hơn nữa đây đã là lần thứ hai rồi.
ông ta ôm đầu bảo vệ, sậm mặt hô to: "Khổng Nguyệt Lan, ngươi đừng quá đáng."