Có nhiều nữ tử đến gần bên cạnh phụ thân cặn bã, bên người cũng không thiếu các loại mĩ nhân, sắc đẹp kia của Cát Xuân Di coi là cái gì.
Sau đó hắn chuyển đề tài nói: "Chỉ là có thể Cát Xuân Di sẽ dùng thủ đoạn không bình thường, cho nên cuối cùng phụ thân cặn bã có thể bị lừa hay không, chuyện này ta cũng không có cách nào phán đoán."
Thời Khanh Lạc gật đầu một cái: "Ta cũng cảm thấy phụ thân cặn bã nhất định sẽ chướng mắt Cát Xuân Di."
Phụ thân cặn bã lại không ngu, hẳn đã sớm nhìn ra tính cách vô ơn của Cát Xuân Di.
Nàng lại nói: "Phụ thân cặn bã không phải bị Cát Xuân Như hạ độc không thể quan hệ sao? Coi như Cát Xuân Di dùng thủ đoạn, cũng vô vọng thôi."
Tiêu Hàn Tranh nói: "Cẩm vương đã tìm ra một lang trung có y thuật rất cao siêu cho phụ thân cặn bã, để ông ta xem bệnh giải độc."
"Thân thể của ông ta khôi phục có thể tiếp tục chạm vào nữ nhân, chỉ là tương lai sẽ không có con nối dõi nữa."
Cũng vì vậy mà quan hệ gần đây của phụ thân cặn bã và Cẩm vương mới có thể bước gần như vậy.
Cẩm vương đang nắm bảy tấc của phụ thân cặn bã để lôi kéo.
Mặc dù độc này là người của Cẩm vương cung cấp cho Cát Xuân Như, coi như phụ thân cặn bã thầm hận trong lòng, cũng không có khả năng bỏ qua cơ hội làm nam nhân lần nữa.
Dù sao thì hắn không thể chữa bệnh cho phụ thân cặn bã.
Vẻ thích thú trong mắt Thời Khanh Lạc nồng hơn: "Vậy thì càng có trò hay để xem rồi."
"Ta ngược lại là hi vọng Cát Xuân Như thành công, đến lúc đó phụ thân cặn bã cũng không có thời gian và tinh lực tới làm phiền mẫu thân nữa."
Tiêu Hàn Tranh nghe thấy lời này của nàng đầu tiên là ngẩn người, sau đó ý vị sâu xa nói: "Vậy Cát Xuân Như hẳn sẽ thành công."
Hắn biết người cha kế tương lai kia, thả người ở bên cạnh phụ thân cặn bã, chắc chắn sẽ không bỏ qua loại cơ hội tổn hại đến phụ thân cặn bã này.
Nếu như Nghệ vương không ra tay, vậy hắn cũng có thể đổ dầu vào lửa.
Bây giờ Thời Khanh Lạc rất hiểu Tiêu Hàn Tranh, vừa nhìn thấy hắn cười như vậy, cơ bản đoán được hắn đang nghĩ gì.
Nàng cười gật đầu một cái: "Có kịch hay để xem hay không, thì phải xem các chàng rồi."
Tiêu Hàn Tranh hiểu ý cười một tiếng: "Ừ."
Thời Khanh Lạc hỏi: "Đúng rồi, Tịch Dung bọn họ sắp tới sao?"
Trước đó đám người Tịch Dung từ kinh thành lên đường tới Bắc Thành, nhưng con đường phải đi qua đột nhiên xảy ra sạt lở, khiến đường bị chặn, cho nên lúc này mới trì hoãn một đoạn thời gian."
Nếu không thì cũng sẽ không trễ hơn Cát Xuân Di bao lâu.
Tiêu Hàn Tranh cười trả lời: "Ta nhận được tin tức, có vẻ bọn họ khoảng ba bốn ngày nữa là có thể đến Bắc Thành rồi."
"Đúng rồi, hai ngày nữa Nghệ vương cũng có thể đến Bắc Thành rồi."
Hắn và Nghệ vương vẫn luôn âm thầm gửi thư từ qua lại.
Bề ngoài Nghệ vương đến Bắc Thành là để theo đuổi mẫu thân của hắn, sau lưng lại là vì kho báu mà tới.
Đây là Nghệ vương chủ động cầu xin hoàng đế nhận lấy gánh nặng.
Hắn hoàn toàn nghi ngờ, Nghệ vương là lấy danh nghĩa làm việc công để làm việc tư, tìm kho báu là thứ yếu, theo mẫu thân hắn mới là trọng điểm...