Trong mắt bà mấy phần châm biếm: "Chờ Tiêu Nguyên Thạch đi rồi, mới nói sau này phải trút giận cho tỷ tỷ, đây không phải là vuốt đuôi ngựa, dỗ người ta chơi mà thôi."
Còn may mà Cát Xuân Như tin tưởng như vậy.
Coi như không đánh lại Tiêu Nguyên Thạch, mở miệng giúp tỷ tỷ của nàng ta trả đũa mấy câu cũng không có gì chứ?
Nhưng Cát Xuân Di lại rất biết điều không có mở miệng, không có làm gì, chờ Tiêu Nguyên Thạch đi rồi mới trấn an tỷ tỷ của nàng ta.
Nếu đổi thành bà, nhất định sẽ cảm thấy lòng nguội lạnh, chỉ có Cát Xuân Như mới có thể tin.
Thời Khanh Lạc nói: "Đó chính là một kẻ vô ơn, Cát Xuân Như là bị tình thân che mắt, mù quáng đến không nhìn thấy được."
Đoán chừng mới vừa rồi còn bị trò vuốt đuôi ngựa của Cát Xuân Di dỗ cho ấm áp cảm động.
Kiểu tỷ tỷ hết mình vì muôi muội này có thể so với yêu đương mù quáng, tiềm thức chủ động gạt bỏ trạng thái không hi vọng, tự tô điểm làm đẹp cho đối tượng trong lòng.
Nàng sinh ra mấy phần tò mò: "Cũng không biết nàng ta định làm thế nào để giúp Cát tiểu nương trả thù phụ thân cặn bã, ta nghe thấy ý của nàng ta, thật giống như không chỉ là dáng vẻ dỗ dành Cát Xuân Như."
Lặp lại hai lần, giọng nói còn rất kiên định, nghe cũng không giống như là qua loa lấy lệ.
Khổng Nguyệt Lan và Tiêu Bạch Lê đồng loạt sinh ra mấy phần tò mò: "Ta cũng muốn biết."
Sau khi về nhà, đợi Tiêu Hàn Tranh tan việc quay về, Thời Khanh Lạc liền nói với hắn chuyện hôm nay.
Tiêu Hàn Tranh cởi áo lông cười nói: "Mới vừa rồi mẫu thân cũng tìm ta, nói là kêu ta cho mẫu thân mượn mấy tên cao thủ, mẫu thân phải trùm bao bố tên phụ thân cặn bã."
Thời Khanh Lạc không nghĩ tới mẹ chồng ngang tàng như vậy, cười nói: "Chủ ý này rất hay, phụ thân cặn bã thật là ngày càng chán ghét, đáng đánh!"
Trước đó mẹ chồng đã buông lời, nếu như phụ thân cặn bã còn đến làm phiền thì sẽ trùm bao bố.
Đoán chừng phụ thân cặn bã cũng không để ở trong lòng, cho là mẹ chồng chỉ thuận miệng nói.
Qua hai ngày bị trùm bao bố, đoán chừng sẽ rất tức giận.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Hiếm thấy mẫu thân mở miệng kêu hắn giúp đỡ, tất nhiên hắn phải dốc lòng.
Chốc lát liền dẫn ra mấy ám vệ được đào tạo, thân thủ cao hơn cả phụ thân cặn bã cho mẫu thân mượn đi trùm bao bố.
Thời Khanh Lạc đưa cho hắn một tách trà nóng: "Phải rồi, chàng nói xem Cát Xuân Di sẽ báo thù phụ thân cặn bã như thế nào?"
"Bây giờ nàng ta không phải là tự thân còn khó giữ sao?"
Người của tiểu tướng công tra được, tên chăn ngựa đi theo Cát Xuân Di tới, gần đây vẫn luôn quanh quẩn ở phủ phó Đô đốc, hỏi thăm quan hệ của phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như.
Nếu như chắc chắn phụ thân cặn bã sẽ không giúp tỷ muội Cát Xuân Như, tên chăn ngựa kia có thể sẽ không nhịn nữa.
Cát Xuân Di mới tới Bắc Thành không bao lâu, cũng không quen biết những người khác, không thể nào mượn oai đối phó phụ thân cặn bã.
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút nói: "Có thể là nhào vào lòng phụ thân cặn bã, sau đó mượn phụ thân cặn bã, muốn leo lên Cẩm vương."
Gần đây quan hệ của phụ thân cặn bã và Cẩm vương rất tốt, còn công khai cùng nhau ra quán rượu bên ngoài ăn cơm mấy lần.
Không ít người âm thầm nói, phó Đô đốc đã nương nhờ Cẩm vương rồi.
Trước đó Cát Xuân Di để cho tên chăn ngựa đó đi nghe ngóng quan hệ của phụ thân cặn bã và Cẩm vương, lừa gạt tên chăn ngựa nói muốn nhờ vả người tỷ phu này xem có thể ngồi vào phủ Cẩm vương hay không.
Tên chăn ngựa kia cũng có tính khí sống chỉ vì lợi ích, tất nhiên là lập tức đi nghe ngóng được cái này.
Cát Xuân Di cũng đã biết quan hệ của Tiêu Nguyên Thạch và Cẩm vương tốt.