Cát Xuân Như khóc đến xụi lơ ngồi ở trên thang lầu.

Vừa khóc vừa nhìn bóng lưng dần biến mất của Tiêu Nguyên Thạch tiếp tục mắng.

Cát Xuân Di nhìn thấy bộ dáng này của nàng ta, đáy mắt chợt lóe lên tia ghét bỏ.

Trước kia tỷ tỷ rất thông minh, tại sao bây giờ lại ngu xuẩn như vậy?

Nàng ta đã làm bộ như không nghe thấy lời vừa nãy của Tiêu Nguyên Thạch và Khổng thị, tỷ tỷ lại còn tự rước lấy nhục.

Chỉ là Tiêu Nguyên Thạch và Lương Hành Thiều thật đúng là lòng dạ ác độc như nhau, lúc sủng ái muốn cái gì cho cái đó.

Đợi khi không sủng ái nữa, trực tiếp cho ngươi một con dao.

Nàng ta thật không nghĩ tới có một ngày sẽ nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch ra tay với tỷ tỷ, còn là trực tiếp tát vô mặt.

Nghe những lời vừa rồi, còn không phải lần đầu tiên.

Tiêu Nguyên Thạch đã từng đối với tỷ tỷ ngàn theo trăm thuận, muốn ngôi sao tuyệt đối không hái trăng.

Bây giờ nói trở mặt liền trở mặt, thậm chí còn tàn nhẫn hơn ai khác.

Chỉ là tỷ tỷ cũng quá không lí trí và kích động rồi, khó trách sẽ bị Tiêu Nguyên Thạch bỏ rơi, còn chán ghét như thế.

Cát Xuân Như càng khóc càng tủi thân, ngẩng đầu nhìn về phía muội muội: "Xuân Di, muội nói ông ta có khốn khiếp hay không, ông ta thật sự không phải người."

Lúc này Cát Xuân Di mới giống như là từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, tiến lên dìu Cát Xuân Như dậy: "Đúng vậy, ông ta thật là quá đáng.''

"Tỷ đừng khóc nữa, chúng ta trở về đi."

Đã như vậy còn ăn cơm gì nữa, mất hết mặt mũi rồi.

Nàng ta cũng không muốn đi lên lầu gặp gỡ quyền quý gì đó, sau đó nhìn thấy tỷ tỷ của nàng ta khóc xấu như vậy, từ đó ấn tượng đối với nàng ta cũng không tốt.

Cát Xuân Như khóc đến không dừng được: "Không phải muội muốn ăn món ăn của tửu lầu này sao?"

Trong lòng Cát Xuân Di rất sốt ruột, trên mặt lại không có biểu hiện ra, ngược lại đưa tay kiên nhẫn giúp Cát Xuân Như vỗ lưng.

"Tỷ tỷ bị ức hiếp, ta làm sao còn ăn cơm nổi."

"Chúng ta trở về đi thôi."

Nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói với Cát Xuân Như: "Hôm nay Tiêu Nguyên Thạch dám đối xử với tỷ như vậy, tương lai có cơ hội, ta nhất định giúp tỷ trả thù lại."

Nàng ta đột nhiên có một chủ ý.

Cát Xuân Như nghe nói như vậy trong lòng ấm áp, quả nhiên vẫn là muội muội đáng tin.

Nhưng mà lại không muốn muội muội bởi vì nàng ta mà đi mạo hiểm, bị Tiêu Nguyên Thạch chỉnh đốn ngược lại.

Nàng ta nắm lấy tay Cát Xuân Di nói: "Ta không sao, muội không cần đi tìm ông ta gây phiền phức, dù sao thì ông ta vẫn là phó Đô đốc của Bắc Thành, quyền lực cũng không nhỏ."

Cát Xuân Di lắc đầu một cái, kiên quyết nói: "Không, ta nhất định không thể để cho tỷ tỷ chịu oan ức."

Trong lòng đã nghĩ ra một loại phương pháp "báo thù".

Cát Xuân Như bị lời này xoa dịu, ra sức ngừng tiếng khóc: "Vậy tỷ tỷ sẽ chờ muội giúp ta trút giận."

Mặc dù là nói như vậy, lại định bụng trông coi muội muội một chút, không để cho muội muội thật sự đi tìm Tiêu Nguyên Thạch làm cái gì.

Cát Xuân Di thấy có người lên lầu, lập tức kéo Cát Xuân Như rời đi: "Ừ, chúng ta quay về đi."

Cát Xuân Như cũng không muốn để người khác nhìn thấy khuôn mặt khóc đến chật vật này của nàng ta, gật đầu nói: "Được, hai ngày nữa ta lại đưa muội tới ăn."

Cát Xuân Di gật đầu qua loa: "Ừ!"

Hai người nhanh chóng đi xuống lầu, cũng không có phát hiện ở khúc rẽ trên thang lầu, ba người Thời Khanh Lạc vốn nói là muốn đi ăn, đang đứng ở vị trí vừa rời đi, nghe xong vở kịch hay vừa rồi.

Chờ tỷ muội Cát Xuân Như rời đi, lúc này ba người Thời Khanh Lạc mới đi vòng trở về phòng bao.

Trước đó lúc vừa mới tới cửa tửu lầu, Thời Khanh Lạc đã lanh mắt thấy được tỷ muội Cát Xuân Như đứng ở cách đó không xa.

Đợi đến lúc lên lầu, lỗ tai cũng rất nhạy bén nghe được có hai người vội vã đi theo lên lầu, nhưng dừng lại ở chỗ vừa vặn là khúc cua mà tầm mắt không thấy được ở tầng kế tiếp.

Cho nên nàng đoán được là tỷ muội Cát Xuân Như đi theo sau, cũng đứng ở dưới lầu nghe lén.

Toàn bộ tinh thần của phụ thân cặn bã đều đặt trên người mẹ chồng của nàng, nhờ vậy mới không có chú ý tới tỷ muội Cát Xuân Như.

Cũng vì vậy mà sau khi nàng và mẹ chồng, tiểu cô lên lầu, nàng đoán là phụ thân cặn bã nhất định sẽ chạm mặt với tỷ muội kia, lại kéo các nàng vòng trở lại, nghe kịch hay.

Qủa nhiên, phụ thân cặn bã và Cát tiểu nương không làm cho các nàng thất vọng, vở kịch này đúng là không phải xuất sắc bình thường.

Chẳng qua là Thời Khanh Lạc có chút bất ngờ, không nghĩ tới phụ thân cặn bã sẽ ra tay với Cát Xuân Như, thật đúng là vô cùng cặn bã.

Tất nhiên, Cát Xuân Như cũng thực sự làm.

Cát Xuân Di đã cố ý làm bộ như không nhìn thấy rồi, Cát Xuân Như còn cố ý tìm phụ thân cặn bã cãi nhau.

Lúc này tâm tình của phụ thân cặn bã đang không tốt, đây không phải là đưa tới cửa để phụ thân cặn bã trút giận sao.

Trở phòng bao, Khổng Nguyệt Lan cũng mặt đầy bất ngờ.

"Thật không nghĩ tới tên cặn bã này còn biết đánh người." Cũng may ban đầu tên cặn bã kia không có đụng đến bà.

Tiêu Bạch Lê nói: "Ngay cả việc bỏ rơi thê tử con cái ông ta còn có thể làm ra được, đánh người cũng là bình thường."

Sau đó nàng ấy lại nói: "Có điều là Cát tiểu nương cũng là đáng đời, tự chuốc lấy phiền phức."

Ban đầu câu dẫn phụ thân cặn bã bỏ rơi thê tử con cái, bây giờ bị đối đãi như vậy chính là báo ứng và đáng đời.

Thời Khanh Lạc đồng ý nói: "Đúng, nàng ta chính là đáng đời."

Đối với loại người như Cát Xuân Như mà nói, đả kích của người khác, làm sao mạnh liệt bằng sự đả kích khi phụ thân cặn bã quay đầu ăn cỏ.

Hơn nữa quay đầu ăn cỏ còn hèn mọn như vậy, trực tiếp dùng cách cầu xin, còn không có thành công.

Cát Xuân Như làm sao có thể chấp nhận loại đảo ngược này, chấp nhận sự phản kích của mẹ chồng nàng.

Hơn nữa trước kia phụ thân cặn bã mặc dù có sủng ái Cát Xuân Như, cũng rất thuận ý, nhưng tuyệt đối chưa hề nói chuyện khép nép như vậy.

Cho nên Cát Xuân Như mới có thể bị kích thích bám lấy phụ thân cặn bã không buông.

"Cát Xuân Di đó ngược lại là một nhân vật, tâm cơ rất sâu."

Chuyện Cát Xuân Di bị Nhị hoàng tử chỉnh đốn, nếu đổi thành những nữ nhân lòng dạ yếu đuối khác, sợ là hoàn toàn không có cách nào để bước ra khỏi bóng râm.

Ít nhất cũng phải kéo dài rất lâu mới có thể khôi phục.

Nhưng Cát Xuân Di mới đến Bắc Thành bao lâu, đã cùng Cát Xuân Như đi ăn cơm dạo phố.

Nghe cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, còn là do Cát Xuân Di muốn đến quán rượu này ăn cơm nên mới ra ngoài.

Khôi phục cũng quá nhanh rồi, tố chất tâm lí không phải cao bình thường.

Hơn nữa phản ứng còn rất nhanh, vừa nhìn thấy phụ thân cặn bã liền thông minh giả vờ không nghe được gì, chẳng qua là bên cạnh có một đồng đội ngu như heo.

Khổng Nguyệt Lan gật đầu nói: "Qủa thật rất có tâm cơ, hơn nữa nhìn thấy tỷ tỷ của nàng ta bị Tiêu Nguyên Thạch mắng như vậy, thậm chí là ra tay, cũng không có nói giúp tại chỗ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play