Khổng thị cũng nhìn ra ông ta đang lúng túng, lại cảm thấy tên cặn bã này thật dầu mỡ: "Khó trách ngươi càng lăn càng kém, quả nhiên là có đạo lý."
Bà nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch liền phiền, cũng lười dây dưa nhiều với ông ta.
Vì vậy kéo tức phụ và con gái: "Đi, chúng ta đi lên ăn cơm, đừng để ý đến thứ người như vậy."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Tiêu Bạch Lê nhìn về phía phụ thân cặn bã, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng lại phun ra ra chữ cho ông ta: "Đáng đời!"
Chuyện này cũng khiến Tiêu Nguyên Thạch giận không nhẹ, nghiệt nữ này.
Sau đó ba người liền xoay người đi lên lầu, không có để ý đến ông ta nữa.
Để lại Tiêu Nguyên Thạch giận đến xanh mặt.
Ông ta hít sâu mấy cái, mới đè xuống được lửa giận trong lòng.
Càng cảm thấy mất mặt không thôi, chỉ là cũng may chỗ này là khúc rẽ của thang lầu, không có ai nhìn thấy, nếu không thì ông ta thật sự mất mặt rồi.
Càng không có mặt mũi đuổi theo nữa.
Bị Khổng Nguyệt Lan sỉ vả và mắng như vậy, còn bị Thời Khanh Lạc đá xuống thang lầu, coi như ông ta chịu đựng giởi đến đâu, cũng không có khả năng lại đi dây dưa.
Huống chi tính khí của ông ta cũng không tốt như bề ngoài vậy.
Ông ta ghi nhớ nợ này, chuẩn bị quay về nghĩ cách đòi lại.
Tức phụ xấu xa Thời Khanh Lạc này, thật sự là ức h.i.ế.p người quá đáng.
Thê tử dịu dàng hiền hòa trước kia và con gái khôn khéo của ông ta biến thành dáng vẻ hiện tại, tất cả đều là do Thời Khanh Lạc làm hư.
Nhất định phải dạy dỗ Thời Khanh Lạc một chút, nếu không thì ông ta không thể lấy ra cục tức này.
Đợi tâm trạng bình tĩnh lại, cánh tay tê dại của Tiêu Nguyên Thạch cũng có thể cử động như thường rồi.
Lúc này ông ta mới xoay người chuẩn bị xuống lầu về nhà trước.
Mới vừa rẽ xuống lầu, thì vừa vặn đối mặt với khuôn mặt giận đến tái xanh của Cát Xuân Như, còn có khuôn mặt đầy vẻ không dám tin của Cát Xuân Di.
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Hôm nay ra cửa phải nhìn kịch một chút, đây là mất mặt quá mức rồi.
Cát Xuân Di nghe xong đoạn đối thoại vừa rồi, còn có âm thanh Tiêu Nguyên Thạch bị đá té xuống lầu, nàng ta hoàn toàn bị kinh động.
Hoàn toàn không nghĩ tới một Tiêu Nguyên Thạch đã từng xem thường Khổng thị như vậy, lại muốn quay đầu ăn cỏ.
Quan trọng là còn không ăn được, bây giờ Khổng thị không phải là cũng cứng rắn giống vậy sao.
Nhìn lại Tiêu Nguyên Thạch, đường đường là một phó Đô đốc, lại ăn nói khép nép cầu xin quay lại.
Sau đó Khổng thị còn không thèm phản ứng, còn dùng lời nói khó nghe như vậy mắng Tiêu Nguyên Thạch một trận.
Lá gan của Thời Khanh Lạc càng lớn hơn, trực tiếp đạp cha chồng xuống lầu.
Mà Tiêu Nguyên Thạch lại không có đuổi theo báo thù, cứ như vậy thừa nhận sợ hãi.
Đây vẫn là tỷ phu Đại Tướng quân mà nàng ta quen biết sao?
Ở trong ấn tượng của nàng ta, người tỷ phu Tiêu Nguyên Thạch này luôn luôn anh tuấn và ung dung bình tĩnh.
So với những tướng quân thô lỗ ở Bắc Cương, Tiêu Nguyên Thạch không chỉ có dáng dấp tốt, khí chất cũng là bỏ xa những người kia mấy con đường.
Hơn nữa nàng ta đích thân trải qua một lần, sự lợi hại và đáng tin của ông ta.
Lúc đó các nàng bị quân đội của Cát Quốc bao vây.
Tiêu Nguyên Thạch mang theo rất ít người cứng rắn đánh lại, đánh cho đội quân gấp đôi của Cát quốc tan tác, bảo vệ nàng ta và tỷ tỷ.
Lúc ấy nàng ta có thể hiểu được, tại sao tỷ tỷ lại thích Tiêu Nguyên Thạch, còn ở trong sáng ngoài tối câu dẫn, cuối cùng cũng dụ dỗ được.
Nếu không phải nàng ta có dã tâm lớn hơn, đây lại là tỷ phu của nàng ta, nàng ta cũng có thể sẽ động lòng.
Nhưng bây giờ Tiêu Nguyên Thạch lại hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng ta.
Nàng ta cảm thấy hình tượng của ông ta ở trong lòng mình hoàn toàn tan vỡ.
Chỉ là Cát Xuân Di là một người rất thông minh và thực tế.
Dù là trong chớp mắt, nàng ta đã sinh ra khinh bỉ đối với Tiêu Nguyên Thạch, nhưng lại không có biểu hiện ở trên mặt.
Ngược lại giống như người không có chuyện gì xảy ra, nụ cười mang theo mấy phần kinh ngạc chào hỏi Tiêu Nguyên Thạch: "Tỷ phu, sao ngài cũng ở đây?"
Dáng vẻ kia giống như là nàng ta và Cát Xuân Như mới vừa đi tới chỗ này, tình cờ gặp Tiêu Nguyên Thạch, cũng không có nghe được bất kì cái gì.
Lời này khiến cho Tiêu Nguyên Thạch thở phào nhẹ nhõm, cho dù hai người có nghe được hay không, lời của Cát Xuân Di cũng khiến cho ông ta thả lỏng.
Cũng vì vậy ông ta không có chú ý đến cách gọi của nàng ta, nể mặt gật đầu một cái: "Ta vừa ăn xong muốn đi về."
"Cáo từ trước!"
Ông ta nói xong liền đi về phía hai người, chuẩn bị dịch người rời đi.
Càng là hoàn toàn không đếm xỉa tới Cát Xuân Như.
Chuyện này khiến cho Cát Xuân Như làm sao chịu được.
"Tiêu Nguyên Thạch, ngươi mới vừa nói ai là tiện nhân chứ?"
"Còn có cái gì kêu ta làm khó dễ từ trong, làm hại ngươi và Khổng thị hiểu lầm mới xa cách, ngươi nói rõ ràng cho ta."
Lúc này Cát Xuân Như đã không có quá nhiểu lí trí để nói, quả thực là bị chuyện Tiêu Nguyên Thạch ăn nói khép nép đi cầu xin Khổng thị tái hợp vừa nãy kích thích tàn nhẫn.
Ở trong lòng và trong mắt của nàng ta, Khổng thị chính là bại tướng dưới tay nàng ta, bị nàng ta cướp nam nhân, còn khiến cho con của Khổng thị trở thành người không có cha.
Cho dù nàng ta bị Tiêu Nguyên Thạch cách chức thê tử biến thành thiếp, thậm chí đuổi ra khỏi phủ phó Đô đốc, nàng ta cảm thấy ở trước mặt Khổng thị vẫn là có cảm giác ưu việt.
Nhưng thật không nghĩ tới, có một ngày Tiêu Nguyên Thạch sẽ quay đầu ăn cỏ, bởi vì cầu xin Khổng thị tái hợp, còn hắt toàn bộ nước bẩn lên người của nàng ta.
Nàng ta không chấp nhận nổi, bại tướng dưới tay đột nhiên đè trên đầu mình.
Cho nên nàng ta không nhịn được.
Lời này phá vỡ bầu không khí mà Cát Xuân Di cố ý tạo ra cho Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu Nguyên Thạch cũng vô cùng lúng túng, tiếp đó càng là tức giận.
Ông ta lạnh lùng nhìn Cát Xuân Như: "Ngươi chính là tiện nhân."
"Ban đầu nếu không phải là ngươi chạy tới câu dẫn ta, ta cũng sẽ không rời xa thê tử và con cái."
Khuôn mặt của Cát Xuân Như không nhịn được vặn vẹo: "Ngươi lại trách ta?"