Nàng lại nói tiếp: “Tất nhiên, nếu ngươi thật sự lo lắng nó di chuyển một đường quá mệt nhọc, hoặc là đau lòng nó ở trong sọt chật hẹp không dễ chịu. Thật ra có thể phái một chiếc xe ngựa đưa nó về nhà của ta cũng được."
“Ta tin tưởng bởi vì chuyện này nó sẽ càng yêu ngươi, sau đó khôi phục càng tốt hơn.”
Bạch Hủ: “……” Rõ ràng là ngươi muốn đi nhờ xe ngựa.
Vậy mà ném nồi cho hoa của hắn ta, nữ nhân này thật là quá đáng.
Chẳng qua tưởng tượng đóa hoa bảo bối của mình nằm trong sọt chật hẹp xóc nảy hơn nửa canh giờ, nếu bị hư thì làm sao bây giờ?
Hắn ta lại đau lòng.
Vì thế giọng điệu mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta để Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ đánh xe ngựa đưa các ngươi trở về."
Thuận tiện xem thử nhà của Tiêu Hàn Tranh ở chỗ nào, có thời gian hắn ta sẽ đi thăm hoa của mình.
Thời Khanh Lạc sửa cho đúng lại: “Không phải đưa chúng ta về, mà là đưa hoa bảo bối của ngươi đi, cảm ơn.”
Ân tình này, nàng không nhận đâu.
Bạch Hủ: “……” Cầu xin ngươi làm người đi.
“Được, là đưa hoa của ta đi, mời các ngươi về đi.” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó để cho Tiểu Ngũ lấy hoa ra khỏi sọt, tự mình ôm.
Còn dặn dò cậu ta phải ôm đến nhà của Tiêu Hàn Tranh, đừng để cho Thời Khanh Lạc bỏ lại vào sọt.
Tiếp theo Thời Khanh Lạc kéo Tiêu mẫu, sung sướng đi nhờ xe ngựa.
Rời đi khỏi Bạch phủ, nàng lại để Tiểu Tứ đánh xe ngựa đếm tiệm gạo mua gạo và bột mì.
Lại đi tới tiệm tạm hóa mua một ít gia dụng đồ vật.
Lại đi mua thịt heo và trứng gà.
Suy nghĩ một chút lại để Tiểu Tứ dẫn bọn họ đi mua gà con.
Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội, Nhị Lang đều là người cần mẫn, lúc trước phân gia cũng chỉ được chia ba mẫu ruộng cát, hoàn toàn không trồng lương thực, cho nên tạm thời bọn họ đều nhàn rỗi.
Thời Khanh Lạc chuẩn bị mua một ít gà con về, để ba người nuôi.
Về sau ăn trứng gà và gà, cũng không cần đi mua.
Nếu không phải xe ngựa này quá sạch sẽ, sợ Tiểu Tứ không đồng ý, nàng còn muốn mua mấy con heo con về nuôi.
Thôi đi, lần đầu tiên tiếp xúc, vẫn buông tha cho Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đi.
Tiểu Tứ này cũng sắp khóc rồi, sao tức phụ của Tiêu công tử lại mua nhiều như vậy?
Nghe được nàng còn muốn mua gà con, cậu ta muốn điên rồi: “Nương tử của Tiêu công tử ơi, nếu không khỏi mua gà con đi? Chúng ta vẫn nhanh chóng đi về nhà các ngươi. Nếu không sẽ chậm trễ thời gian chữa bệnh cho hoa.”
Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn cậu ta, “Ta là người chữa bệnh cho hoa, nếu tâm trạng của ta không vui vẻ, mới làm chậm trễ thời gian ta chữa bệnh.”
“Nếu không mua gà con, thật ra mua heo con cũng không tệ.”
Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ: “……” Đây cũng quá độc ác rồi.
Tiểu Tứ sắp khóc, “Mua gà con, hiện tại ta dẫn ngươi đi mua gà con, lần này mua xong chúng ta sẽ về nhà ngươi, đúng không?”
Thời Khanh Lạc cười gật đầu: “Đúng vậy, lần này mua xong gà con thì trực tiếp về nhà.”
Lúc này Tiểu Tứ mới đánh xe ngựa lại dẫn nàng đi mua hơn hai mươi con gà con.
Nhìn thấy còn có bán vịt con, Thời Khanh Lạc lại mua mười mấy con.
Tiểu Tứ không cho phép nàng đặt gà con và vịt con lên xe ngựa, cho nên chỉ có thể cậu ta ra tay, cột sọt đựng gà con vịt con vào vị trí bên cạnh của mình.