Bạch Hủ thấy nàng đồng ý, lập tức phân phó Tiểu Tứ đi lấy giấy và bút mực tới.
Sau khi lấy tới, hắn ta viết một bản chứng minh, còn đọc một lần cho Thời Khanh Lạc nghe.
"Nếu không có câu hỏi gì, liền có thể in dấu tay."
"Nếu như ngươi không tin cái mà ta đọc, có thể đi ra bên ngoài tìm người đọc cho ngươi nghe, lại in dấu tay."
Thời Khanh Lạc cạn lời: "Người nhìn ta giống như là người không biết chữ sao?"
Nói xong nàng nhấc bút lông lên viết tên mình xuống.
Thời Khanh Lạc để Bạch Hủ lại viết một bản, nàng cũng giữ một bản
Bạch Hủ cạn lời, “Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta không đưa cho ngươi hai mươi lượng bạc sao?”
Thời Khanh Lạc thổi thổi tờ giấy mà hắn ta mới vừa viết, “Chuyện này cũng khó nói, ta và ngươi lại không thân, nếu ngươi chạy trốn, ta phải đi tìm ai đây?”
Bạch Hủ: “……” Danh dự của hắn ta lại thấp như vậy sao?
“Ở huyện thành ta có tiếng phóng khoáng hào phóng, ta còn có thể nợ ngươi hai mươi lượng sao?” Hắn ta cảm thấy mình vẫn nên chứng minh một chút.
Thời Khanh Lạc bĩu môi, “Vậy lúc mới vừa rồi ta nói ta tuyệt đối có thể trị hết bệnh cho hoa, không phải ngươi cũng không tin sao.”
Bạch Hủ: “……” Hắn ta phục rồi!
Hắn ta tò mò hỏi: “Ở trước mặt Tiêu Hàn Tranh, ngươi cũng là cái bộ dạng này sao?”
Khó chơi và cá tính như vậy, đều biểu hiện ở trước mặt Tiêu Hàn Tranh sao?
Vẻ mặt Thời Khanh Lạc biểu hiện ngươi có bệnh à, "Đây gọi là chân thật, xin cảm ơn!”
“Lại nói đó là tướng công của ta, còn ngươi là người xa lạ, có thể giống nhau sao?”
Bạch Hủ nghẹn họng rồi: “Được rồi.”
Thời Khanh Lạc cất giấy chứng minh vào, “Đưa năm lượng bạc làm tiền đặt cọc, chờ hoa của ngươi hết bệnh thì đưa mười lăm lượng bạc còn lại.”
Bạch Hủ không thể tin được nhìn nàng, “Ngươi cầm hoa giá trị một trăm sáu mươi lượng của ta đi, còn bắt ta phải đưa tiền đặt cọc nữa?”
Hắn ta còn đang sợ nàng hại c.h.ế.t hoa của mình đây.
Thời Khanh Lạc trừng hắn ta một cái, “Nói cho đúng, hoa này của ngươi sắp khô héo mà chết, ta lấy về chữa chính là gánh vác trọng trách, nếu trị không hết phải bồi thường một trăm sáu mươi lượng, ta muốn tiền đặt cọc thì làm sao?”
“Nếu ngươi không yên tâm, ngươi cầm cho người khác chữa đi.”
Về sau có khả năng nàng còn muốn làm buôn bán với Bạch Hủ, cho nên vẫn phải làm bộ lợi hại một chút.
Chủ yếu là nàng thật sự không ăn nổi bánh bột ngô rau dại……
Bạch Hủ đầy hắc tuyến, nói rất có đạo lý, nhưng sao hắn cứ cảm thấy không được thích hợp cho lắm.
Thời Khanh Lạc lại nói: “Ngươi không tin ta, chẳng lẽ tướng công của ta còn không đáng để ngươi tin tưởng?”
“Tiểu tam nguyên làm đảm bảo nha, năm lượng bạc còn không xứng sao?”
Vẻ mặt Bạch Hủ tràn đầy bất đắc dĩ, "Được, xem mặt mũi của Tiêu tú tài, ta đưa tiền đặt cọc cho ngươi.”
Đối với danh dự của Tiêu Hàn Tranh, hắn ta cảm thấy vẫn đáng tin cậy.