Tiểu Ngũ có chút đồng tình nhìn Tiêu Hàn Tranh, “Tiêu công tử, tức phụ của ngài và thiếu gia chúng ta có ký tên trên giấy làm chứng.”
Tiêu Hàn Tranh nhìn cậu ta, “Làm chứng gì?”
Ánh mắt đồng tình này là có ý gì?
Tiểu Ngũ nói: “Chính là nương tử của ngài dùng danh dự tiểu tam nguyên của ngài đảm bảo, nhất định có thể chữa khỏi hoa cho thiếu gia nhà ta.”
“Nếu hoa chết, ngài sẽ thay nương tử của mình bồi thường một trăm sáu mươi lượng bạc cho thiếu gia nhà ta.”
Tiểu Ngũ ho nhẹ một tiếng, “Nương của ngài cũng đã nói, để ngài đến đảm bảo.”
Tiêu Hàn Tranh: “……” Cho nên hắn bị tức phụ và nương của mình liên hợp bán đi?
Khó trách tiểu tức phụ lại cười xán lạng như vậy, vậy mà hắn còn ở chỗ này chờ thật lâu.
Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu tức phụ và nương của mình, thấy hai người đều dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, lập tức hắn vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Vì thế nói với Tiểu Ngũ: “Tức phụ của ta có thể làm chủ, lúc trở về ngươi chuyển lời cho Bạch công tử, chuyện hoa cúc này ta sẽ đảm báo.”
Tiểu Ngũ phát hiện Tiêu công tử lại dung túng cho nữ nhân khó chơi này.
“Vậy là tốt rồi, thiếu gia chúng ta cũng nhìn vào mặt mũi của Tiêu công tử, lúc này mới tin tưởng nương tử của ngài có thể chữa bệnh cho hoa.”
Tiêu Hàn Tranh cười cười, “Vậy ta đây liền đa tạ Bạch công tử đã tín nhiệm.”
Hắn biết Bạch Hủ, người này có thiên phú đọc sách bình thường, sau khi thi đậu Tú tài thì không tiếp tục học nữa, nhưng lại có thiên phú và đầu óc trong chuyện kinh doanh.
Trong tương lai việc kinh doanh cũng sẽ phát triển đến kinh thành.
Lúc trước bọn họ ở khác học đường, cho nên không giao tiếp gì cả.
Chẳng qua nghe nói người tên Bạch Hủ này hành sự hào sảng tiêu sái, nhân phẩm cũng không tệ
Tiểu Ngũ cười nói: “Tiêu công tử khách khí rồi!”
Cậu ta lại quay đầu nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Chậu hoa này phải đặt ở chỗ nào?”
Thời Khanh Lạc không thèm để ý nói: “Ngươi thích đặt chỗ nào cũng được, một lát nữa ta đến xử lý.”
Tiểu Ngũ: “……” Tùy tiện như vậy thật làm cho cậu ta sợ hãi, sao cứ cảm thấy không đáng tin chút nào vậy?
Cậu ta ngượng ngùng cười nói: “Ta có thể xem ngươi xử lý hoa được không?”
Tuy rằng hắn không phải thợ trồng hoa trong phủ, nhưng lại chuyên môn phụ trách giúp chăm sóc nhà ấm trồng hoa của thiếu gia, ít nhiều gì vẫn hiểu một chút.
Thời Khanh Lạc biết cậu ta không yên tâm, “Không thành vấn đề.”
“Vậy hiện tại chúng ta đi xử lý."
Nàng lấy công cụ mà Tiểu Ngũ mang từ Bạch gia ra.
Làm trò trước mặt Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ, bắt đầu diệt trừ rễ cây hư thối và lá cây của hoa cúc tím.
Động tác thuần thục nước chảy mây trôi, lúc xử lý càng mang theo một loại cảm giác nghiêm túc và chuyên chú.
Vốn hai người Tiểu Ngũ còn có chút nghi ngờ thấy một màn này đều không khỏi tin tưởng vài phần.
Tiêu Hàn Tranh nhìn Thời Khanh Lạc tập trung làm việc, trên mặt xuất hiện ý cười.
Lúc nào tiểu tức phụ cũng mang đến một loại cảm giác mới lạ, muốn cho hắn đi tìm tòi nghiên cứu.