Rất nhanh Thái Tử đã đến.

Hoàng đế cười nói: “Trước ngồi đi.”

Sau đó phân phó người mở thịt hũ ra, hai người chỉ nghe một tiếng “Phụt”.

Tiếp theo một cổ mùi hương bay ra từ hũ sứ.

Hoàng đế lại để cho người đưa đến lò than đun nóng thịt hũ này.

Trực tiếp bỏ hũ sứ vào lò than.

Chỉ một lúc một cổ mùi hương nồng đậm quanh quẩn chóp mũi của hoàng đế và Thái Tử.

Sau khi hâm nóng và thử độc xong, lúc này mới múc hai chén thịt dê từ hũ sứ đưa cho hoàng đế và Thái Tử.

Lại tiếp tục hâm nóng lại thịt khác.

Hoàng đế nếm một miếng, “Thịt dê om này thật đúng là không tê.”

“Khó trách đồ hộp này mới xuất hiện, đã làm nhiều người thích như vậy.”

Thái Tử cũng nếm một miếng, không khỏi gật đầu, “Xác thật ăn ngon.”

“Thời Khanh Lạc này đúng là cái gì cũng nghĩ ra.”

“Hương vị ngon không nói, mấu chốt là vậy mà có thể để lâu không hư.”

Hoàng đế gật đầu, “Lúc trước Thời Khanh Lạc nói đồ hộp này ít nhất có thể để nửa năm không hư, trẫm còn có chút bán tín bán nghi.”

“Nhưng vận chuyển đồ hộp từ huyện Hà Dương đến kinh thành cũng phải mất hơn một tháng lại không bị hư, hiện tại trẫm đã tin.”

Thái Tử cũng cảm thấy thần kỳ, không biết Thời Khanh Lạc làm thế nào nào.

Y cứ cảm thấy sở dĩ đóng hộp không bị hư như vậy, có lẽ có liên quan đến tiếng “Phụt” khi mở nắp hũ lúc nãy.

Nếu Thời Khanh Lạc biết suy nghĩ của y, khẳng định sẽ nhịn không được khen ngợi, Thái Tử này chẳng những thông minh, quan sát còn rất tỉ mỉ.

Tiếp theo hoàng đế lại lấy ra một bức thư đưa Thái Tử, “Ngươi xem đi, đây là Tiêu Hàn Tranh viết, trẫm cảm thấy rất hảo.”

Thái Tử nhận thư mở ra nhìn thử, càng đọc càng kinh hãi.

“Phu thê Tiêu Hàn Tranh kiến nghị phụ hoàng ở biên cảnh Bắc Cương mở mấy xưởng đồ hộp, chuyên môn thu dê từ thảo nguyên đến g.i.ế.c mổ.”

“Thịt dùng để chế thành đồ hộp, mỡ dê dùng để chế tạo xà phòng, xà phòng thơm cùng nến, lông dê thì dùng làm hàng len sợi, sau đó dùng cái này tới tráo đổi với Cát quốc.”

“Còn kiến nghị phụ hoàng trồng mấy vườn trà, phát triển lá trà và muối với Cát quốc.”

“Để cho con dân Cát quốc ngày càng ỷ lại Đại Lương chúng ta.”

“Nếu là có một ngày Cát quốc muốn đánh chúng ta, vậy chúng ta chặt đứt con đường này, tiến hành phương thức chế tài kinh tế đối với bọn họ, chủ ý này thật sự là mới mẻ.”

Sau khi Thái Tử xem xong, cũng cảm thấy ý tưởng này vô cùng tốt,

Nếu dân du mục của Cát quốc không sống nghèo khổ nữa, tới mùa đông cũng không bị đói bụng, tất nhiên mấy chuyện đốt g.i.ế.c đánh cướp sẽ từ từ biến mất.

Càng không hi vọng đánh giặc với Đại Lương.

Nếu hoàng thất Cát quốc tự ý hành động, vậy phải mất đi dân ý.

Bọn họ còn có thể từ giữa châm ngòi làm cho hoàng thất Cát Quốc nội đấu.

Lúc trước y đã từng nghĩ, nếu là mình làm hoàng đế, sẽ đối phó Cát quốc như thế nào.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là tăng mạnh phòng tuyến quân sự ở biên cương, làm cường đại quân đội.

Nếu Cát quốc dám có động tác, bọn họ sẽ nghênh chiến, không có khả năng mềm yếu giống như tiền triều, càng không thể mỗi năm tiến công cho Cát Quốc đổi lấy hòa bình tạm thời.

Thật đúng là không nghĩ tới, có thể dùng biện pháp kinh tế này làm ăn mòn Cát quốc.

Hoàng đế khẽ cười nói: “Tám chín phần mười chủ ý này là Thời Khanh Lạc kiến nghị, Tiêu Hàn Tranh hoàn thiện.”

Đôi phu thê này phối hợp với nhau, bổ sung cho nhau, quả thật chính là hoàn hảo không có khe hở.

Thái tử cũng cảm thấy chủ ý như vậy cũng chỉ có Thời Khanh Lạc mới nghĩ ra.

Chẳng qua hoàn thiện nó, viết thành kế hoạch, khẳng định chính là Tiêu Hàn Tranh.

Hai người này đều là nhân tài, một người giỏi kinh doanh sáng tạo, một người giỏi hoàn thiện và thi hành.

Cũng khó trách phụ hoàng coi trọng hai người này như vậy, ngay cả Cẩm vương cũng cố gắng lôi kéo.

Còn đồng ý sửa đường của huyện Hà Dương với Thời Khanh Lạc.

Nếu đổi thành là nhưng người khác, Cẩm vương sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy.

Hoàng đế cười nói: "Hai người này thật đúng là phúc tướng của Đại Lương ta."

Trước đó ngô do Thời Khanh Lạc dâng lên, tháng sau là có thể thu hoạch.

Đại Tư Nông báo lại, quả thật sản lượng của hạt ngô vô cùng cao, nếu như phổ biến rộng rãi, trăm họ sẽ không lo bị c.h.ế.t đói nữa.

Ngài đang chờ sau khi thu hoạch ngô xong sẽ lấy giống, sau đó cho mỗi phủ trồng, để cho hạt ngô từ từ thông dụng.

Như vậy chẳng những có thể ban ân huệ cho con dân của mình, cũng có chỗ tốt đối với thanh danh của ngài, bá tánh sẽ càng kính yêu vị Quân vương là ngài đây.

Bây giờ phu thê Thời Khanh Lạc lại đưa ra ý tưởng có thể giải quyết địch quốc ở biên cảnh, thật đúng là phúc tướng của ngài.

Người như vậy, tất nhiên không thể để cho người ta lôi kéo lợi dụng, cho nên ngài vẫn nên nhìn chằm chằm đi.

Cũng vì vậy cách mỗi ngày, sẽ nhận được tin tức đến từ huyện Hà Dương.

Ngài cũng biết chuyện mà phu thê Tiêu Hàn Tranh làm cho huyện Hà Dương, đều là chuyện có lợi cho dân.

Trừ Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ thơm lây được mở xưởng riêng ra, Thời Khanh Lạc đều không dính vào chuyện này.

Chẳng những lấy công thức làm đồ hộp để huyện nha mở xưởng, còn đích thân đến các thôn dạy các thôn dân trồng cỏ cao su, cây củ cải đường, trái cây...

Cũng với chính sách huyện nha hợp tác nuôi dưỡng với nông hộ.

Tiêu Hàn Tranh cũng rất nhanh chóng năm giữ huyện nha, làm ra rất nhiều biện pháp và kế hoạch có lợi cho dân, huyện Hà Dương đã bắt đầu không giống như trước rồi.

Từ những mặt này, ngài có thể nhìn ra được hai người này thật sự là yêu dân, toàn bộ hành động đều là vì dân tạo phúc.

Rất ít người có thể như vậy, cũng là người mà mỗi Đế vương đều thích.

Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc làm nhiều như vậy, đều không cầu hồi báo, nhưng ngài cũng không thể chỉ dùng người mà không khen thưởng, làm lạnh lòng của phúc tướng.

Ngài cũng đang cho phu thê Thời Khanh Lạc tích góp công lao, chờ sau này sẽ có khen thưởng duy nhất.

Thật ra trong lòng đã có ý tưởng đại khái rồi.

Tương lai trọng dụng Tiêu Hàn Tranh, cũng chuyển về kinh thành, là chuyện cần thiết.

Đối với cách gọi phúc tướng này, Thái tử đồng ý: "Phụ hoàng có thể được phu thê Tiêu Hàn Tranh trợ giúp chính là trời cao an bài, giống như Thời Khanh Lạc nói, ngài là quân vương được trời công nhận, chân mệnh thiên tử.

Vỗ m.ô.n.g rồng đúng lúc, vẫn rất cần thiết.

Điểm này y cũng là học từ Thời Khanh Lạc.

Quả nhiên, Hoàng đế nghe như vậy, không nhịn được bật cười: "Ngươi đó, cũng học mấy lời giống với nha đầu kia."

Thái tử cười nói: "Đây vốn chính là sự thật."

Hoàng đế vui sướng cười nói: "Nếu chúng ta cho rằng đây là ý kiến hay, thì xưởng đồ hộp kia nhanh chóng xây đi."

Thái tử gật đầu: "Phụ hoàng anh minh, nhi thần cũng cảm thấy nên nhanh chóng xây dựng."

"Gần đây dê béo khỏe cũng có giá cả phải chăn, chính là lúc thu mua tốt."

"Hơn nữa giống như Tiêu Hàn Tranh viết, mở xưởng đồ hộp, xà phòng, len sợi, còn có thể để cho các tướng sĩ bị thương giãi ngũ đến xưởng làm việc, để cho bọn họ sống tốt hơn.”

"Thân nhân của các tướng sĩ hy sinh, nếu như nguyện ý, cũng có thể vào trong xưởng làm việc lấy tiền công."

"Càng có thể khích lễ tinh thần, để các tướng sĩ biết, phụ hoàng vẫn luôn nghĩ đến những anh huynh chinh chiến vì Đại lương của chúng ta."

"Sau này thân là tướng xi của Đại Lương ta không cần lo lắng sau khi mình c.h.ế.t người nhà sẽ sống thế nào, không cần lo lắng sau khi bị thương sẽ không không nổi, có xưởng của triều đình rồi, có thể sắp xếp cho bọn họ không lo nửa đời sau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play