Đám người đi rồi, Trác Chính còn thấy trên kệ sách trong phòng có không ít thoại bản, vì thế rút ra một quyển, vừa ăn trái vừa xem.
Đừng nói, hiện tại ở khách điếm này, thật có cảm giác như đang ở nhà.
Cậu ta ở chỉ là phòng Bính, vừa rồi cậu ta nghe chưởng quầy nói, phòng Giáp và phòng Ất còn có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng nữa.
Cậu ta chuẩn bị chờ thêm hai ngày người của mình giả dạng đến, cậu ta có thể tiêu tiền đổi phòng.
Bên này Trác Chính nhàn nhã xem thoại bản, bên kia Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng nhận được tin tức.
Hắn vẫn luôn để cho người nhìn chằm chằm Trác Chính.
Chẳng qua chỉ biết có hắc y nhân đi gặp Trác Chính, ở khách điếm không có phương tiện nghe lén, cho nên không biết mấy người nói gì.
Nhưng khẳng định Trác Chính sẽ điều động tác, Tiêu Hàn Tranh suy đoán Trác Chính có khả năng sẽ để người mình quang minh chính đại xuất hiện.
Nói như vậy, thật ra tương đối có lợi cho bố trí của hắn.
Một lát sau, chỗ Bắc Thành có một bức thư gửi đến, đặc biệt gửi cho Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc còn có chút khó hiểu, ai sẽ viết thư cho nàng?
Cẩm Vương đã phái Lương Minh Vũ tới đây nói chuyện sửa đường, hẳn là không phải Cẩm Vương.
Chẳng lẽ Tiêu gia cực phẩm?
Thời Khanh Lạc mang theo vài phần tò mò mở thư ra nhìn.
Sau khi xem xong, mày không khỏi nhăn lại.
Tiêu Hàn Tranh đang xử lý công vụ thấy thế, buông bút hỏi: “Nương tử, làm sao vậy?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Đây là lão thái thái để cho Tiêu đại lang viết thư gửi đến.”
“Nàng nói không lâu trước đây nữ nhi Cẩm Vương Trân quận chúa đi phủ phó đô đốc làm khách, sau đó gặp Cát Xuân Như.”
“Cũng khen phụ thân cặn bã lớn lên tuấn tú phong độ nhẹ nhàng trước mặt Cát Xuân Như.”
“Cát Xuân Như lập tức nói cho Trân quận chúa nhi tử Tiêu Nguyên Thạch chàng đó, diện mạo khí chất càng tốt hơn.”
“Trân quận chúa lập tức cảm thấy có hứng thú với chàng, hỏi thăm không ít chuyện của chàng.”
“Cát Xuân Như khen chàng không dứt, còn nói chàng chính là nam tử mà toàn bộ tiểu thư thế gia kinh thành đều muốn gả.”
“Hiện tại lão thái thái giúp Đào Liễu quản gia, cho nên thu mua một nha hoàn bên cạnh Cát Xuân Như, mới biết được việc này.”
“Bà ta nói chắc là Cát Xuân Như không có lòng tốt, khả năng là muốn xúi giục quận chúa kia tới cướp chàng đi, bảo ta phòng bị một chút.”
Đây cũng là chỗ tốt của Tiêu lão thái, một khi phủ phó đô đốc có gió thổi cỏ lay gì đó, sẽ để cho Tiêu đại lang viết thư báo cho.
Sau khi Tiêu Hàn Tranh nghe xong, cũng không nhịn được nhăn mày.
“Ta cứ nói sao Lương Minh Mẫn lại muốn đến đây, lại chạy đến chỗ hẻo lánh như huyện Hà Dương, nàng ta cũng không có tình cảm tốt với ca ca con vợ lẽ là Lương Minh Vũ thì ra là do Cát Xuân Như xúi giục.”
Thời Khanh Lạc cười lạnh, “Cát tiểu nương bị biếm thê làm thiếp còn không an phận, vẫn luôn muốn tìm việc cho chúng ta.”
“Một khi đã như vậy, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
“Hiện tại phụ thân cặn bã đã không còn sủng ái nàng ta nữa, nàng ta làm một thị thiếp cũng không có quyền lợi gì, ở phủ phó đô đốc phủ chỉ có thể để lão thái thái suy nghĩ cách dằn vò nàng ta.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Chúng ta làm chút chuyện đi.”
Nếu Cát tiểu nương không an phận, vậy bọn họ sẽ cho nàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc.
Tiêu Hàn Tranh cũng thật sự chán ghét chuyện này, thật sự là hắn quá chán ghét Lương Minh Mẫn.
Hơn nữa nếu lại bị làm phiền, rất phiền phức.
Tuy rằng hắn đã tìm được phương pháp đối phó với đối phương, có thể tính kế Lương Minh Mẫn và Trác Chính một phen, nhưng đối với chuyện Cát tiểu nương chơi xấu như vậy, cũng không nghĩ bỏ qua.
Hắn nghĩ rồi nói: “Vậy ra tay từ chỗ đệ đệ của nàng ta đi.”
“Người của ta điều tra được gần đây Cát Xuân Nghĩa trầm mê thanh lâu và sòng bạc, chỉ là hiện tại chỉ đánh nhỏ, chúng ta sẽ để cho hắn ta chơi lớn một chút.”
“Chờ thua hết bạc trong tay, tất nhiên sẽ đi tìm Cát tiểu nương đòi.”
“Tốt nhất lại nợ một khoản bạc lớn, để Cát tiểu nương đi trả.”
“Cát tiểu nương vì giúp đệ đệ, cũng chỉ có tiếp tục nghĩ cách đào góc tường của phủ tướng quân phủ.”
“Bảo đảm làm cho phụ thân cặn bã sẽ hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với nàng ta, cuối cùng không thể nhịn được nữa đuổi nàng ra ra khỏi phủ phó đô đốc.”