Chuyện này Thái tử cũng rất là cảm khái, không nghờ đến phu thê Tiêu Hàn Tranh lại có thể nghĩ đến cả chuyện này.

Như vậy chẳng những có thể giải quyết vấn đề dùng người, còn có thể giúp phụ hoàng nâng cao uy tính trong quân đội.

Đầu óc hai người này thật thông minh, ngay cả loại phương pháp này cũng nghĩ ra.

Trong lòng y cũng xem hai người này là phúc tướng.

Hơn nữa y còn có chút thưởng hức hai người này, không theo phe, không theo lời mời gọi nhiệt tình của các hoàng tử, không vì quyền lợi mà vội vả, luôn có thể nghĩ ra được cách ứng đối, ví dụ như Cẩm vương.

Chỉ cần phu thê Tiêu Hàn Tranh không đứng bên phía huynh đệ y, vậy y vẫn sẽ duy trì sự thưởng thức này.

Nếu như có một ngày y có thể lên làm đế vương, cũng sẽ thích phúc tướng vì dân vì nước cúc cung tận tụy như vậy.

Lời của Thái tử, hoàn toàn chạm vào đáy lòng của Hoàng đế.

"Đúng vậy, cho nên mấy xưởng triều đình mở phải nhanh lên."

“Chính là chọn người phụ trách, có chút khó."

Bắc Cương có Cẩm vương, tìm một người kinh doanh giỏi nhưng lại không có chức quan cao, nếu như đi làm chuyện ẩu tả, trái lại sẽ làm hu kế hoạch và dự tính ban đầu.

Sợ nhất là đi đến Bắc Cương, bị Cẩm vương mềm cứng thu mua.

Loại chuyện này không phải là một lần hai lần, coi như không phản bội, cũng dễ dàng bị g.i.ế.c chết.

Hoàng đế hỏi: "Thái tử, trong lòng ngươi có nhân tuyển chưa?"

Thái tử suy nghĩ một chút, nói đúng sự thật: "Trái lại nhi thần có một người, nhưng không biết có được hay không."

Hoàng đế nhướng mày: "Người được chọn, tại sao không thích hợp?"

Thái tử trả lời: "Nhi thần cảm thấy Hoàng thúc chính là nhân tuyển tốt."

"Nhưng đi Bắc Cương có nguy hiểm không nhỏ, cho nên vì an toàn của Hoàng thúc, nhi thần lại cảm thấy không quá thích hợp."

Nghĩ đến nghĩ lui, toàn bộ triều đình chỉ có hoàng thúc là nhân tuyển tốt nhất.

Hoàng thúc biết văn biết võ, không thích tranh đấu, nhưng không có nghĩa là không giỏi kinh doanh và tranh đấu.

Chống lại Cẩm Vương, vừa có thân phận vừa có năng lực chống đỡ.

Chẳng qua Hoàng thúc là thịt trong lòng phụ hoàng và Thái hậu, cho nên một khi đi Bắc Cương xảy ra chuyện gì thì không hay.

Chuyện này tương đối khó xử.

Vốn dĩ y cũng không định nói ra ý tưởng này, nếu Hoàng thúc xảy ra chuyện gì, tương lai không biết Thái hậu và Phụ hoàng có trách y lắm miệng hay không.

Nhưng vì bá tánh Bắc Cương, vì ổn định tương lai của Đại Lương, y không thể không nói.

Hơn nữa Phụ hoàng vẫn luôn dạy y, cũng là dạy đạo đế vương, là một thái tử lại rụt rè e sợ không dám nói ra ý kiến của mình.

lấy sự hiểu biết của y với Phụ hoàng, nhân tuyển trong lòng Phụ hoàng cũng là hoàng thúc, chỉ là do dự không quyết thôi.

Quả nhiên Hoàng đế thở dài: "Vũ Lâm đúng là nhân tuyển tốt, sau khi đi Bắc Cương còn có thể giúp lão Tam một tay."

Sau khi lão Tam đi Bắc Cương, bị Cẩm vương áp chế rất nhiều, làm nhiều chuyện đều bó tay bó chân.

Chẳng qua vẫn miễn cương duy trì cục diện giắng co, còn nắm trong tay không ít thứ, đại biểu ngài không nhìn lầm người.

Dù sao đó là địa bàn của Cẩm vương, chỉ cần không bị nắm mũi dẫn đi, cũng không tệ rồi.

Chẳng qua lão tam vẫn còn non nớt một chút, nếu có sự giúp đỡ của đệ đệ ngài, còn có phu thê Tiêu Hàn Tranh âm thầm bày mưu tính kế, cục diện nhất định sẽ rốt hơn nhiều.

Ngài lại nói tiếp: "Chẳng qua phải trưng cầu ý kiến của Hoàng thúc ngươi, đệ ấy nguyện ý, vậy phải phiền đệ ấy đi một chuyến đến Bắc Cương rồi."

Hoàng đế đối với đệ đệ ruột này, rất là yêu thương.

Lúc trước vì ngài đệ đệ cũng làm rất nhiều chuyện, trợ giúp ngài leo lên vị trí Đê vương này.

Cho nên ngài không muốn miễn cưỡng đệ đệ thích nhàn vân dã hạc làm cho mình không thích.

Mẫu hậu cũng sẽ lo lắng cho an nguy của đệ đệ.

Nhưng đệ đệ chính là người được chọn rất tốt, vì bá tánh Đại Lương, ngài lại hy vọng đệ đệ có thể đi.



Cho nên hết sức tiến thối lưỡng nan.

Ngài không muốn miễn cưỡng đệ đệ, cho nên phải hỏi ý kiến của đối phương.

Thái tử gật đầu đồng ý: "Quả thật, nhi thần cũng cảm thấy chuyện này phải hỏi ý kiến của Hoàng thúc mới ổn thỏa nhất."

"Nếu Hoàng thúc không muốn đi, vậy phụ hoàng lại lựa chọn một người tương đối thích hợp khác."

Hoàng đế gật đầu: "Trẫm cũng nghĩ như vậy."

Bởi vì chuyện này tương đương gấp gáp, cho nên trực tiếp để cho người gọi Lương Vũ Lâm và cung.

Lương Vũ Lâm đang ở trong phủ câu cá, nghe được Hoàng đế vội triệu kiến, thì còn có chút khó hiểu,vì vậy vội vàng thay quần áo, vào cung.

Sau khi vào cung, nghe xong lời của Hoàng đế, Lương Vũ Lâm vô cùng kinh ngạc.

Một mặt là cảm khái sự lợi hại của phu thê Tiêu Hàn Tranh, một mắt sinh ra mấy phần hứng thú.

Hơn nữa ông cũng biết, mình là thí sinh thích hợp nhất.

nếu lần này ông lựa chọn không đi, hoàng huynh sẽ không trách tội, nhưng ông cũng sắp biến thành nhàn vương ăn không ngồi rồi rổi.

Mặc dù ông thích cuộc sống nhàn vân dã hạc, nhưng thỉnh thoảng tham gia một ít chuyện thú vị để điều hòa lại cũng tốt.

Ông cũng không muốn mình bị đẩy ra rìa trong chuyện triều đình, đây cũng là thủ đoạn tự vể.

Quan trọng nhất là, tình cảm của ông và hoàng huynh rất tốt, nếu hoàng huynh cần ông, vậy tất nhiên ông sẽ không từ chối.

Vì vậy Lương Vũ Lâm không chút do dự, trực tiếp gật đầu nói: "Thần đệ nguyện ý phân ưu cho hoàng huynh."

Thấy đệ đệ đồng ý, Hoàng đế lại vừa cảm động vừa yên tâm, chì cần ngài có chuyện gì, đệ đệ vĩnh viên đều là người ủng hộ mình một chút do dự.

Tương lai ngài tuyệt đối sẽ không phụ sự tín nhiệm này của đệ đệ.

Hoàng đế đứng lên, đưa tay vỗ vai đệ đệ, co chút áy náy nói: "Vậy thì khổ cực để đi chuyến này.

Lương Vũ Lâm cười nói: "Cũng không xem là khổ cực, đúng lúc ta còn có thể đi tìm Tiêu Hàn Tranh điều dưỡng cơ thể, cho nên cũng nhất cữ lưỡng tiện."

Chuyện này tất nhiên là an ủi Hoàng đế, ông cũng biết sự hung hiểm của Bắc Cương.

Chẳng qua đúng là không quan tâm nhiều, nếu thật sự chết, vậy chính là số mệnh của ông.

Tất nhiên, ông hy vọng mình có thể hoàn thành trách nhiệm nặng nề Hoàng huynhgiao cho, còn sống hồi kinh.

Hoàng đế nghe đệ đệ an ủi, trong mắt lại có thêm mấy phần yêu thương: "Phu thê Tiêu Hàn Tranh rất tốt, đệ tiếp xúc nhiều một chút."

Còn mở miệng đùa giỡn: "Sau khi đi Bắc Cương, nếu có thể mang theo em dâu về giới thiệu với trẫm, trẫm và mẫu hậu càng vui vẻ hơn."

Lương Vũ Lâm dở khóc dở cười: "Ta sẽ cố gắng, nếu như đi Bắc Cương có thể gặp được ý trung nhân, ta nhất định sẽ mang em dâu về cho Hoàng huynh, nếu không gặp được, đó chỉ nói duyên phận còn chưa đến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play