Trước đó Trác Chính ở chính là khách điếm tốt nhất huyện thành, bây giờ đã được sửa lại, càng thêm thoải mái rộng rãi.

Trác Chính vào phòng nhìn một cái cảm thấy mọi thứ đều thuận mắt, đi phòng tắm ở trên lầu tắm xong, trực tiếp ngã đầu ngủ say.

Buổi tối tỉnh lại thì trời đã tối, cho nên bỏ qua thời gian ăn cơm của huyện nha.

Mặc dù rời khỏi xưởng, chẳng qua quản sự vẫn đưa tiền công mấy ngày cho cậu ta.

Cũng vì vậy trên người cậu ta cũng có mấy trăm văn, vì thế xuống lầu để cho khách điếm làm đồ ăn cho mình.

Nhưng lúc này đầu bếp đã tan làm rồi,

Cho nên chưởng quỹ để cho cậu ta mua thịt hũ, sau đó sẽ nấu một tô mì cho cậu ta."

Trác Chính ngẩn ra: 'Chỗ này của các ngươi có bán đồ hộp?"

Chưởng quỹ cười nói: "Tất nhiên bán rồi, chỉ cần là những nơi bán đồ ăn của huyện Hà Dương, cũng có thể báo cho huyện nha lấy đồ hộp về bán."

"Phu nhân nói đây là đặc sắc của huyện Hà Dương chúng ta, cho nên toàn huyện đều phải hành động, để cho các khách có thể trải nghiệm loại cảm giá khách đến như ở nhà."

Trong lòng Trác Chính nghĩ, quả nhiên Thời Khanh Lạc lợi hại, khó trách hôm nay cậu ta vào ở trong khách đếm, cảm thấy hoàn toàn khác lúc trước.

Sắp xếp trang trí khác biệt, ví dụ như trường trở nên lớn mềm ơn, còn có thêm một tháp mềm, và bàn đọc sách.

Trên bàn đặt văn phòng tứ bảo, trên bàn bên cửa sổ trải khăn trải bàn màu sắc, phía trên đặt một chậu hoa tươi,

Bốn góc còn đặt chậu cây, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp thoải mái,

Làm cho cậu ta không ngờ là, khách sạn còn có bán đồ hộp.

Chẳng qua Trác Chính đã ăn rất nhiều thịt hộp.

Là cái loại mỗi ngày cách ba ngày xưởng sẽ có một bữa thịt, có mấy lần chính là đồ hộp, mỗi người được một muỗng.

Tuy rằng kén ăn, nhưng cậu ta cũng không thể không thừa nhận, thịt hũ thật sự ăn ngon.

Trừ bỏ thịt dê hũ ra, câu ta còn ăn qua một lần thịt kho tàu hũ, càng thích hương vị đó hơn.

Chỉ tiếc chỉ được ăn một lần như vậy.

Cậu ta hỏi: “Vậy có thịt kho tàu hũ không?”

Chưởng quầy cười lắc đầu, “Cái này thì không có, cũng chỉ có vài hũ thịt dê, trái cây mà thôi.”

“Thịt hũ khác, mỗi ngày chỉ có bán ra 30 hũ, mỗi người chỉ có thể mua một hũ, chỗ giống như khách điếm hoặc tửu lầu này của chúng ta, muốn bán hoặc là ăn, cũng phải xếp hàng.”

Ngay cả ông ta cũng thích thịt hũ, đáng tiếc quá khó cướp được.

Trước kia chỗ bọn họ không ai thích ăn thịt heo, nấu tanh không nói, còn không thể ăn.

Nhưng từ sau khi thử thịt heo hũ, ông ta phát hiện thịt heo cũng ăn ngon như vậy

Còn có thịt gà, vậy mà trừ bỏ luộc hầm ra, còn có nhiều cách làm như vậy.

Trác Chính có chút thất vọng, “Được, vậy cho ta một hũ thịt dê om đi.”

“Bao nhiêu một hũ?”

“55 văn một hũ.”

Bọn họ đi xưởng lấy là 45 văn, so sánh với mỗi ngày xưởng bán số lượng có hạn đắ hơn 5 văn, nhưng bọn họ lại có thể kiếm thêm 10 văn, rất không tệ.

Ở chỗ xưởng, sau khi bán hết số lượng có hạn, thì giá sẽ trở về như cũ là 60 văn.

Chỗ bọn họ rẻ hơn 5 văn.

Mấu chốt là bọn họ có thể chia hũ ra bán lẻ.

Một hũ thịt dê có một cân thịt dê, có người luyến tiếc mua một hũ, thì đi đến tiệm đồ ăn khách điếm, gọi một mấy mì sợi thêm mấy miếng thịt dê hũ, cũng chỉ có 10 văn tiền, vẫn có không ít người nguyện ý ăn.

Hoặc là hầm đồ ăn thêm mấy miếng thịt dê, hương vị cũng rất ngon, có thể thử được hương vị của đồ hộp.

Cho nên cũng dẫn tới, hiện tại sinh ý các tiệm ăn khách điếm đều không tệ, mọi người đều biết đây là phu thê huyện lệnh chiếu cố bọn họ, đều rất cảm kích hai người.

Đặc biệt là gần đây không ít thương đội của Tây Vực, Đại Thực và địa phương khác tới, đều chạy tới huyện thành bọn họ mua đồ hộp, xà phòng, len sợi,...

Nếu là lúc trước, những thương đội đó sẽ không thích ở lại huyện thành.

Nhưng từ khi khách điếm và tiệm ăn được chỉnh đốn và cải cách qua, xuất hiện nhiều nhà trọ của dân, thương đội đều đồng ý ở lại.

Có thương đội vốn dĩ chỉ muốn ở một hai ngày rồi rời đi.



Nhưng bởi vì đồ ăn đồ dùng của huyện thành ngày càng nhiều, nhà trọ của dân rẻ, khách điếm cũng rất thoải mái, vì thế đều sẽ ở lâu mấy ngày.

Ở chỗ này của ông ta có một thương đội tương đối giàu, đã ở khách điếm bảy ngày rồi, nghe nói còn muốn ở lại thêm vài ngày, muốn xếp hàng nếm thử đồ hộp rồi mới rời đi.

Lúc trước khách điếm bọn họ, mấy ngày không có một người khách nào mới là bình thường, nhưng hiện tại hoàn toàn là đâyf người.

Trừ bỏ thương đội ra, còn có người từ nơi khác đặc biệt tới mua đồ hộp và muốn nếm thử mỹ thực.

Phu thê Huyện lệnh mới đến huyện thành hai tháng, huyện thành đã xảy ta biến hóa không nhỏ, hiện tại mọi người đều không nhịn được hy vọng vào cuộc sống tương lai.

Tất nhiên Trác Chính nỡ bỏ ra 55 văn này, “Được, nhanh giúp ta nấu mì, ta đang rất đói bụng.”

Chưởng quầy cười để thê tử của mình đi nấu mì, sau đó bưng đồ hộp đã hâm nóng ra.

Trác Chính ăn mì thịt dê, cảm thấy đây mới là sống.

Hơn nữa cậu ta cũng phát hiện, người lui đến khách điếm rất nhiều.

Nghe chưởng quầy tán dương phu thê Thời Khanh Lạc, trong lòng nghĩ cậu ta nghĩ Thời Khanh Lạc đúng là em bé vàng, nếu cậu ta có thể ôm về, không cần phải lo chuyện tiền bạc phục quốc nữa.

Ăn xong mì sợi, một hũ thịt dê cũng ăn xong, Trác Chính ợ một cái.

Lại mua một hũ nho, cầm về phòng.

Một lát sau, hai gã hắc y nhân mò vào phòng.

Sau khi hai người vào phòng, nửa quỳ ở trước mặt Trác Chính, “Gặp qua thiếu chủ!”

Trác Chính không còn bộ dạng ngoan ngoãn vô hại, nhìn qua cả người có khí thế không ít.

Cậu ta hỏi: “Các ngươi tìm hiểu như thế nào?”

Một hắc y nhân trong đó trả lời: “Thiếu chủ, mấy cái xưởng này phòng bị quá chặt chẽ, chúng ta chưa có tiến triển gì cả.”

Nếu là trước kia, Trác Chính khẳng định sẽ nhịn không được mắng bọn họ là phế vật, lần này lại nhịn xuống.

Rốt cuộc cậu ta cũng không trộm được phương pháp, nếu muốn chẳng phải cũng đang mắng mình sao.

Cậu ta phân phó, “Vậy tiếp tục tra xét, nhất định phải nghĩ cách lấy được phương pháp.”

Hắc y nhân cung kính nói: “Vâng!”

Trác Chính thật sự không muốn sống cuộc sống không có tiền nữa.

Cậu ta suy nghĩ rồi nói: “Qua hai ngày nữa các ngươi mang theo một đội nhân mã, làm bộ là do mẫu thân ta từ Bắc Thành thuê lại đây tìm ta và bảo vệ ta, lại mang cho ta chút bạc.”

Như vậy có chuyện gì, cậu ta còn có thể phân phó hộ vệ.

Càng có thể quang minh chính đại để thủ hạ đi làm việc, nếu không chỉ dựa vào một mình cậu ta, quá mệt.

Hắc y nhân gật đầu, “Vâng!”

Lúc này Trác Chính mới xua tay, “Được rồi, đi xuống đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play