Bây giờ lời của tiểu tức phụ đã nhắc tỉnh hắn, tuyển những người này đến làm việc, quả thật tương đương cho bọn họ một con đường sống.

Cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá.

Hơn nữa những người này đều đã trải qua huấn luyện, có kỷ luật dễ dàng không bị người ta thua mua.

Bây giờ có một cơ hội như vậy đặt ở trước mặt, nhất định sẽ rất quý phòng, sẽ không làm ra chuyện lấy ân báo oán.

Chẳng qua nhân tính không chịu nổi khảo nghiệm, cho nên hắn còn phải lựa chọn tỉ mỉ trong những người này, người có nhân phẩm tốt có thể làm quản sự hoặc làm những vị trí quan trọng.

Cảm thấy không thể giữ được bí mật, thì cho một vị trí bình thường, có thể nuôi gia đình là được.

Tất nhiên nếu nhân phẩm kém, trực tiếp không cần.

Thời Khanh Lạc cảm nhận được tâm trạng d.a.o động của tiểu tướng công.

Đưa tay ôm lấy eo hắn: "Ta cũng là đột nhiên nghĩ đến thôi, ta biết chàng vẫn luôn để ý những tướng sĩ đã giải ngũ đó."

Tiêu Hàn Tranh ôm chặt lấy nàng: 'Vẫn là nương tử hiểu ta."

Tiểu tức phụ tốt như vậy, khó trách có người vẫn luôn không biết xấu hổ để mắt đến.

Hừ hừ, tất nhiên hắn phải bảo vệ chặt chẽ, không để cho những người khác làm phiền tiểu tức phụ.

Lại qua hai ngày, Trác Chính suy nghĩ các loại biện pháp, cũng không trộm được phương pháp, cộng thêm mỗi ngày buổi tối đều ngủ không ngon, ba ngày còn phải làm việc cả một ngày.

Lần này miệng ngọt dụ dỗ quản sự, đối phương lại không để ý đến cậu ta, giúp cậu ta đổi chỗ làm.

Ăn ở không kém trong mắt người ta, ở trong mắt cậu ta rất khó nuốt trôi.

Cho nên cậu ta sắp sụp đổ rồi, quả thật không chịu nổi nữa, lại để cho quản sự đi truyền lời, muốn gặp Thời Khanh Lạc.

Nếu huynh muội Lương Minh Vũ không phải đang trên đường đến đây, tất nhiên Thời Khanh Lạc cũng sẽ không đi gặp Trác Chính, còn phải để cho cậu ta tiếp tục bị hành hạ.

Nhưng bởi vì chủ ý của tiểu tướng công, nàng để cho quản sự dẫn Trác Chính đến đây.

Rất nhanh Trác Chính đã đi đến chỗ làm việc của Thời Khanh Lạc.

Cậu ta làm ra bộ dạng đáng thương khổ sở: "Tỷ, tỷ đồng ý gặp ta rồi."

Thời Khanh Lạc phát hiẹn Trác Chính gầy hơn một vòng so với lần đầu tiên gặp mặt, cả người đều rất tiều tụy, còn có thâm quầng nữa.

Trong lòng cảm thấy kinh ngạc, trên mặt lại không lộ ra vẻ gì.

Trái lại còn lo lắng nhìn cậu ta: "Có phải ngươi bị bệnh không? Nhìn sắc mặt rất kém!"

Trác Chính gật đầu nói: "Đúng, ta bị bệnh, mất ngủ cả đêm, ba ngày cũng không có sức lực làm việc, cho nên tinh thần mới kém như vậy."

"Tỷ, ta có thể không làm việc ở xưởng được không, ta muốn theo tỷ làm việc?"

Cậu ta không muốn trộm công thức nữa, quá hành hạ người khác rồi.

Có lúc cậu ta cảm thấy mình có bệnh, rõ ràng là một chủ tử, tại sao phải tự ra trận đi trộm công thức.

Để cho thuộc hạ đi không được sao?

Còn về chuyện chứng minh mình, đã không quan trọng nữa, nhà trọ tập thể của hai xưởng kia, hoàn toàn không phải nơi của người ở.

Những điêu dân nghèo kiết hủ lậu kia thích, nhưng cậu ta chán ghét c.h.ế.t đi được.

Cậu ta nghe nói Thời Khanh Lạc lại đưa ra mấy ý tưởng, hợp tác nuôi dưỡng trồng gì đó.

Cậu ta lập tức quyết định, vẫn là đi theo bên cạnh nàng.

Trước kia là cậu ta đi vào ngõ cụt, chạy đi vào xưởng trộm công thức.

Bây giờ thay đổi suy nghĩ một chút cảm thấy mình thật ngu.

Nếu đi theo bên cạnh Thời Khanh Lạc, chẳng nhưng có cơ hội mô phỏng công thức, nói không chừng còn học được không ít đồ,

Cho nên cậu ta lập tức đến tìm nàng.

Cậu ta lại nói rất có đạo lý: "Tỷ tỷ, ta chính là người có học, thật sự cảm thấy không làm được công việc trong xưởng, cho nên ta không muốn liên lụy đến xưởng."

Xưởng là do phu thê Thời Khanh Lạc lập, tất nhiên cậu ta không thể nói xấu được, nếu không khẳng định nàng sẽ không vui.

Cho nên những chua xót khổ sở trong lòng, chỉ có thể tự nuốt xuống.

Thời Khanh Lạc nhìn cậu ta diễn, có chút buồn cười.

Chẳng qua không thể không nói, quả thật Trác Chính rất khôn khéo và thông minh, không có tìm nàng tố cáo than thở những người trong xưởng.

Trái lại làm ra bộ dạng là mình không được, không muốn liên lụy đến xưởng, để cho nàng cũng không thể mắng chửi hoặc là trách cứ cậu ta.

Nàng cười nói: "Nhưng đi theo bên cạnh ta cũng sẽ khổ cực, ta thường xuyên chạy đến các thôn dạy thôn dân nuôi heo gà vịt."

Trác Chính cười xấu hổ nói: "Đi theo bên cạnh tỷ tỷ, ta cảm thấy không mệt, trái lại còn cảm thấy học được không ít."

"Tương lai ta muốn tham gia khoa cử làm quan, cũng chỉ có thể cố gắng học tập thêm."

Thời Khanh Lạc phát hiện cậu ta nói tới nói lui, đều là giả bộ.

Nàng làm bộ suy nghĩ một chút rồi nói,"Được rồi, vậy hôm nay ngươi không cần đi xưởng làm việc nữa, ngày mai bắt đầu theo ta làm việc."

Quả thật không thể hành hạ Trác Chính nữa, nếu không với bộ dạng tiều tụy vàng mắt đen thui này, dù có anh hùng cứu mỹ nhân với Lương Minh Mẫn, đối phương cũng khẳng định coi thường cậu ta.

Cho nên mấy ngày nay vẫn nên nuôi béo Trác Chính một chút.

Mặc kệ nói như thế nào, bề ngoài của Trác Chính cũng không tệ, đặc biệt biết giả ngoan, miệng cũng ngọt, nhìn rất vô hại.

Nuôi tốt một chút, chú ý cách ăn mặc, đi trên đường tỷ lệ người quay đầu nhìn cũng sẽ rất cao.

Cho nên vẫn có hy vọng hấp dẫn được sự chú ý của Lương Minh Mẫn.

Trác Chính vui mừng, ánh mắt sáng lên, nhìn Thời Khanh Lạc: "Tỷ tỷ, tỷ thật tốt."

"Vậy ta có thể dọn ra khỏi nhà trọ của xưởng, đi đến những nơi khác ở?"

Nếu không cứ tiếp tục như vậy, cậu ta thật sự muốn phát điên.

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút, nếu không ngươi trở về khách điếm ở đi."

"Nếu người giúp ta làm việc, tiền thuê kia ta sẽ bao, sau này ăn cơm thì đến huyện nha, ăn chung với chúng ta."

Bây giờ trong huyện nha đặc biệt mời nữ đầu bếp đến nấu cơm, tất cả nha dịch nhân viên của trong huyện nha đều có thể miễn phí ăn uống.

Nếu như gia quyến cũng muốn đi theo ăn, mỗi tháng nộp mỗi người ba mươi văn tiền là được.

Vốn dĩ Tiêu Hàn Tranh muốn cải thiện cơm nước cho huyện nha, cho nên cơ mỗi ngày đều không tệ.

Cách một ngày còn có một món thịt, bình thường cũng có thức ăn có mỡ.

Cho nên rất nhiều gia quyến cũng nộp tiền đến huyện nhà lấy cơm về ăn.

Thời Khanh Lạc để cho Trác Chính đến dùng cơm, đến lúc đó cũng đưa tiền ăn uống này, cứ nói gần đây cậu ta theo nàng làm việc là được.

Nàng lại tiếp tục quan tâm: “Ta thấy ngươi cũng đã rất mệt rồi, hôm nay ngươi trở về khách điếm đi, ngủ một giấc thật ngon."

Không dưỡng tốt tinh thần thì sao được.

Trác Chính còn tưởng rằng Thời Khanh Lạc đã thấy được chỗ tốt của mình: "Tỷ, tỷ thật tốt, ta nhất định sẽ đi theo tỷ làm việc thật tốt."

Thời Khanh Lạc gật đầu với cậu ta, "Ta tin tưởng ngươi."

Tin tưởng ngươi tuyệt đối sẽ hối hận khi đã quyết định đến huyện Hà Dương.

Sau đó để cho người dẫn Trác Chính đi thu dọn đồ đạc, sau đó dọn đến khách điếm ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play