Thời Khanh Lạc nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi đi y quán.”
Vốn dĩ Trác Chính còn tưởng rằng Thời Khanh Lạc sẽ đến đỡ mình, ai ngờ đến là nha hoàn của nàng.
Chẳng qua cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể ngại ngùng cười với nàng, "Được, phiền tỷ tỷ rồi.”
Vì thế Thanh Thanh đỡ thiếu niên khập khiễng, đi theo phía sau Thời Khanh Lạc.
Vừa lúc trên phố này có một y quán, Thời Khanh Lạc để Thanh Thanh đỡ đi vào.
Lang trung y quán khám cho Trác Chín, “Chủ yếu là bị thương ngoài da, ta khai chút thuốc bôi ngoài là được.”
Chờ lang trung khai xong dược, đỡ một mình cậu ta vào, thoa thuốc lên mấy chỗ bầm tím.
Sau khi xong, báo một cái giá.
Trác Chính duỗi tay sờ túi tiền, không có.
Lúc này mới làm như đột nhiên nhớ tới, túi tiền của mình đã bị cướp đi.
Vì thế cậu ta ngượng ngùng nhìn Thời Khanh Lạc, “Vị tỷ tỷ này, có thể phiền toái ngươi cho ta mượn chút tiền mua thuốc không, lúc sau ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Thời Khanh Lạc làm ra bộ dạng người tốt, “Không thành vấn đề.”
Để Thanh Thanh thanh toán tiền thuốc cho cậu ta.
Ba người cùng nhau ra cửa.
Trác Chính cảm kích nhìn Thời Khanh Lạc, “Tỷ tỷ, ngươi tên là gì? Ta làm thế nào để trả tiền của ngươi?”
Cậu ta lại bổ sung, “Đúng rồi, ta tên Trác Chính, ở cuối con phố này.”
Thời Khanh Lạc xua xua tay, cố ý nói: “Không có bao nhiêu tiền, không cần trả.”
“Ngươi đã được thoa thuốc rồi, vậy tự trở về đi.”
Trác Chính lập tức lắc đầu, “Không được, ngươi đưa ta đến y quán, là một đại ân, sao ta có thể không trả tiền được.”
Một bộ dạng quật cường phải trả tiền, "Tỷ để lại một địa chỉ, ngày mai ta đưa trả cho ngươi.”
Vốn dĩ cậy ta lớn lên đáng yêu, làn da trắng nõn còn mang theo vài phần trẻ con, nhìn qua đơn thuần vô hại.
Lúc này lộ ra bộ dạng này, làm người ta có chút không đành lòng từ chối.
Cũng bởi vậy Thời Khanh Lạc đã gật đầu, “Được.”
Lại nói: “Ta tên là Thời Khanh Lạc, nếu ngươi muốn trả tiền thì đưa đến phủ phó đô đốc đi.”
Trác Chính gật đầu, “Được, ngày mai ta sẽ đưa đến phủ phó đô đốc.”
Thời Khanh Lạc cười nói, “Được, ta còn có việc đi trước, ngươi trở về chú ý an toàn.”
Trác Chính nở nụ cười thẹn thùng tươi cười với nàng: “Được, cảm ơn tỷ tỷ.”
Tiếp theo cậu ta nhìn Thời Khanh Lạc mang theo nha hoàn đi xa, lúc này mới xoay người khập khiễng đi vào cuối ngõ.
Chờ tới trà lâu, Thời Khanh Lạc vào phòng, Tịch Dung còn chưa tới.
Thanh Thanh mới mở miệng nói: “Phu nhân, chuyện vừa rồi ta cảm giác giống như có chút trùng hợp.”
Thời Khanh Lạc cong môi mỉm cười, “Không phải vừa khéo, chính là cố ý chờ ta.”
“Không nghĩ tới có một ngày ta cũng biến thành thịt Đường Tăng.” Quỷ quái gì cũng muốn ăn một ngụm.
Những người tiền triều này đúng là bỏ được, trực tiếp đưa hy vọng phục của bọn họ đến cửa, thú vị.
Thanh Thanh ngẩn người, nàng ta chỉ cảm thấy giống như có chút khéo, cần phải phòng bị.
Không nghĩ tới vậy mà phu nhân đã nhìn ra manh mối.
Ánh mắt nàng ta sáng rực, không hổ là phu nhân.
Nàng ta vừa pha trà, vừa nói: “Cho nên vừa rồi là người cố ý theo thiếu niên kia?”
Thời Khanh Lạc gật đầu nói: “Đương nhiên, ta cũng muốn nhìn thử bọn họ muốn đánh chủ ý gì với ta.”
Các nàng còn chưa chủ động đi tìm cơ hội tiếp xúc với đối phương, đối phương đã chủ động đưa tới cửa, rất tốt.
Một lát sau, Tịch Dung dẫn theo thị nữ đi đến.
Nàng ấy nhìn Thời Khanh Lạc cười hỏi: “Nói xong rồi?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Nói xong rồi, gã đồng ý.”
Tịch Dung là bằng hữu tốt của nàng, bởi vậy nàng có nói chuyện dùng công thức giấy để đổi ích lợi từ Cẩm Vương.
Tịch Dung khẽ cười nói: “Ông ta đoán chừng sẽ không nghĩ một chiêu này của ngươi.”