Thời Khanh Lạc cười hỏi: “Ngươi đồng ý rồi sao?”
Tịch Dung cong môi mỉm cười, “Vì sao không đồng ý? Ta cũng muốn nhìn thử sau lưng hắn ta rốt cuộc là Cẩm Vương tính kế, hay là dư nghiệt tiền triều khống chế.”
“Dù sao ở Bắc Cương cũng nhàm chán, giữ một người ở lại bên cạnh cũng không tệ.”
Đúng là nàng ấy có vài phần hứng thú với người nọ..
Thời Khanh Lạc nhìn ra Tịch Dung hứng thú, nghĩ rồi nhắc nhở, “Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị lật thuyền.”
Tịch Dung gật đầu, "Ừ, ta có chừng mực.”
Nàng ấy lại bổ sung một câu, “Ta đã phân phó ám vệ đi điều tra thân phận của hắn ta.”
Thời Khanh Lạc gật đầu, "Biết nhiều một chút cũng tốt.”
Nàng lại nhắc nhở, “Chẳng qua nếu là bị người sắp xếp, thân phận điều tra được cũng có thể có vấn đề.”
Tịch Dung nói: “Cho nên ta muốn nhìn thử hắn ta và người sau lưng hắn ta muốn chơi chiêu gì, lúc đó mới chủ động tiếp được.”
“Khi nào chúng ta trở về?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Qua hai ngày nữa, chờ Cẩm Vương đưa tình huống của Bắc Cương tới, lúc đó chúng ta có thể trở về rồi.”
Đi ra ngoài nhiều ngày rồi, nàng đã nhớ tiểu tướng công.
Tuy rằng mỗi ngày đều thư từ qua lại, nhưng nhìn thấy nét chữ của hắn, cùng với những lời nhớ nhung của hắn, nàng càng muốn trở về hơn.
Từ trước đến nay nàng không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ yêu một người nam nhân như vậy, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến đối phương.
Cũng hiểu được câu “Một ngày không gặp như cách ba thu”.
Tịch Dung cười nói: “Vậy lúc đó ta cũng nói với người nọ một tiếng, xem hắn ta có nguyện ý đi theo chúng ta về huyện Hà Dương huyện hay không.”
Thời Khanh Lạc gật đầu, "Được.”
Hai người uống trà một lát, rồi kéo tay nhau đi dạo phố.
Lại một hồi mua mua mua, làm cho ám vệ do Cẩm Vương phủ và Tiêu Nguyên Thạch phái đi theo dõi cảm thấy cạn lời.
Hai ngày sau, Hoa trắc phi mời Thời Khanh Lạc đến phủ làm khách.
Xe ngựa của phủ Cẩm Vương trực tiếp tới đón người.
Thời Khanh Lạc cũng không từ chối, ngồi xe ngựa đi phủ Cẩm Vương phủ.
Cũng làm cho thế gia quyền quý Bắc Thành kinh hãi không thôi, xem ra Cẩm Vương vô cùng xem trọng Thời Khanh Lạc.
Tiêu Nguyên Thạch lại lần nữ tò mò muốn chết, sao Thời Khanh Lạc lại đi phủ Cẩm Vương.
Chẳng lẽ thật sự đã lên thuyền của Cẩm Vương rồi?
Phủ Cẩm Vương.
Nha hoàn dẫn Thời Khanh Lạc tới một tòa đình hóng gió, Cẩm Vương và Hoa trắc phi đang ngồi chơi cờ.
Lương Minh Vũ ngồi ở bên cạnh nhìn xem.
Thấy Thời Khanh Lạc tới, Hoa trắc phi cười đứng lên, thân thiết tiếp đón, “Khanh Lạc tới rồi.”
“Biết chơi cờ không? Có muốn chơi với vương gia một ván không?”
Thời Khanh Lạc biết chơi cờ là nhìn người, cho nên cũng không từ chối, "Cờ nghệ của ta chính là gà mờ, sợ Vương gia ghét bỏ.”
Cẩm Vương ôn hòa bao dung cười nói: “Hoa trắc phi cũng là một người chơi cờ dở, bổn vương cũng chưa ghét bỏ, tất nhiên cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”
“Đến đây đi, chúng ta đánh một ván cờ.”
Hoa trắc phi giận hờn liếc Cẩm Vương một cái, “Vương gia lại chê cười ta.”
Nàng ta lôi kéo Thời Khanh Lạc ngồi xuống, “Khanh Lạc cần phải giúp ta thắng trở về nhé.”
Thật ra Thời Khanh Lạc có chút không quen với loại nhiệt tình này, nhưng Hoa trắc phi lại tự xem hai bên rất thân thiết.
Chẳng qua Hoa trắc phi nắm chắc chừng mực khá tốt, làm cho người ta không cảm thấy rất chán ghét.
Nàng cười nói với Hoa trắc phi, “Sợ là rất khó, nếu ta thua, Hoa trắc phi cũng đừng trách ta.”