Cẩm Vương bất lực, “Hẳn là không phải đi, đúng là nàng rất có hiểu biết về thực vật.”
“Ta nghe nói đại tư nông trong kinh thành cũng khen nàng, còn muốn phá lệ để nàng vào Tư nông cục.”
Lương Minh Vũ nhíu mày, “Nông thực vật có có cái gì mà thích chứ.?
Cẩm Vương cười, “Cho nên nói ngươi và nàng khác nhau, khó lòng hợp tác, ngươi nên dọn sạch chút tâm tư kia của mình đi”
“Ta lại thử một chút” Lương Minh Vũ không muốn từ bỏ, rốt cuộc dung mạo khi chất hay thân phận của Thời Khanh Lạc đều rất hợp khẩu vị của hắn ta.
Đặc biệt là nàng còn thường xuyên cường điệu thích tướng công của mình.
Hắn ta thích phụ nhân có chồng như vậy.
Mấu chốt là nếu có thể thu Thời Khanh Lạc vào tay, tương lai hắn ta kế thường vương phủ cũng vững chắc hơn.
Nếu là phụ vương lại tiến thêm một bước, biến thành phụ hoàng, tương lai toàn bộ thiên hạ này đều là của hắn ta.
Hiện tại đừng nhìn hắn ta là thế tử vương phủ, nhưng trong phủ có mấy huynh đệ như hổ rình mồi đối với vị trí của hắn ta, tùy lúc nào cũng có thể kéo hắn ta xuống ngựa.
Gần đây lão nhị và lão tam biểu hiện rất tích cực, phụ vương cũng có chút xem trọng.
Hắn ta phải tìm cơ hội củng cố địa vị.
Cẩm Vương lười quan tâm đến hắn ta, “Tùy ngươi.”
Sau đó gã mang theo hai người rời khỏi phòng, lập tức gọi người tới bắt tay vào làm thử theo phương pháp.
Sau khi xi măng ở kinh thành được phổ biến rộng rải, hoàng đế mở vài xưởng xi măng.
Hơn nữa thôn của Thời Khanh Lạc cũng có xưởng xi măng, cho nên công thức cũng không được xem là bí mật nữa.
Bắc Thành bên này, Cẩm Vương cũng xây vài xưởng xi măng.
Đường phố ở Bắc Thành chủ yếu cũng đã được sửa thành đường xi măng.
Cũng bởi vậy Cẩm Vương còn phân phó để xưởng xi măng làm ra nhiều xi măng chờ xác định phương pháp Thời Khanh Lạc có thể dùng, gã cũng sẽ để người đi sửa đường.
Đây cũng là thành tâm mà hắn ta muốn mượn sức.
Thời Khanh Lạc nói chuyện xong với Cẩm Vương thì đi về, Tiêu Nguyên Thạch cũng nhận được tin tức.
Chẳng qua trà lâu kia là sản nghiệp của Cẩm Vương, ở bên ngoài đều có ám vệ canh gác người của ông ta hoàn toàn không có cách nào nghe lén được.
Cũng bởi vậy Tiêu Nguyên Thạch vô cùng tò mò hai người đã nói những gì, Cẩm Vương lại trả giá đại giới gì mới có được công thức tạo giấy.
Lấy sự hiểu biết của ông ta với Thời Khanh Lạc, công thức của nàng cũng không dễ lấy, cho nên lấy không thì không có khả năng.
Như vậy lại cành làm cho ông ta tò mò hơn, nhưng ông ta cũng không cho người đi gọi Thời Khanh Lạc đến đây.
Bên kia, Thời Khanh Lạc đi đến một trà lâu khác đã hẹn với Tịch Dung.
Tịch Dung ở chỗ này chờ nàng, các nàng chuẩn bị hôm nay tiếp tục đi dạo phố mua mua mua.
Chỉ là còn chưa tới trà lâu, đi đến một cái ngõ nhỏ, thì thấy vài tên tiểu du côn vây quanh một thiếu niên 13-14 tuổi ở chính giữa.
Trong đó một người cầm gậy gộc gõ xuống tay, nhìn tiểu thiếu niên.
"Giao bạc trên người ngươi ra đây.”
Tiểu thiếu niên nhấp môi, “Lần trước không phải các ngươi đã nói, giao bạc rồi sẽ không bao giờ tìm ta gây phiền toái sao?”
Tên du côn đi đầu cười nhạo, “Chuyện này ngươi cũng tin? Thật khờ.”
“Nhanh giao bạc ra nếu không hôm nay ngươi không tránh được một trấn đánh đâu.”
Tiểu thiếu niên che lại túi tiền, “Lần trước đã cho các ngươi, các ngươi đừng quá đáng.”
Tên du côn đi đầu hừ lạnh một tiếng, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“Các huynh đệ lên.”
Nói xong gã đi đầu nhằm phía tiểu thiếu niên, kéo tay áo đ.ấ.m mấy quyền lên người tiểu thiếu niên.
Mấy người khác cũng đi theo xông lên, tay đ.ấ.m chân đá đối với tiểu thiếu niên.
Tên du côn đi đầu còn cướp túi tiền bên hông tiểu thiếu niên.
Trong túi tiền có không ít bạc vụn.
Gã lấy bạc xong, vỗ lên khuôn mặt nghẹn khuất không phục của tiểu thiếu niên, “Nhớ kỹ giáo huấn này, lần sau cần phải ngoan ngoan giao tiền ra, nếu không còn sẽ đánh ngươi.”
Tiếp theo lập tức dẫn người đi ra khổ ngõ nhỏ.