Tiêu Hàn Tranh nghe xong chủ ý của tiểu tức phụ, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Quả nhiên vẫn là nương tử biết chơi.”

“Nếu ngay từ đầu nàng ta không muốn Nhị hoàng tử sủng ái, vậy sau này cũng đừng mơ nữa.”

Nếu lại giống như đời trước, Cát Xuân Như vẫn ôm đùi Nhị hoàng tử phi, hơn nữa còn hạ độc.

Vậy hắn sẽ làm người tốt, đưa tin tức này cho Nhị hoàng tử phi.

Thời Khanh Lạc cười gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta phải làm cho nàng ta không được như ý nguyện.”

“Có muội muội là trắc phi Nhị hoàng tử, tin tưởng ở phủ tướng quân Cát Xuân Như càng tự tin nhảy nhót.”

“Tương lai nếu là Cát Xuân Di vẫn chưa từ bỏ ý định, hạ độc Nhị hoàng tử phi, vậy chúng ta sẽ đi tố giác.”

“Đến lúc đó tự Nhị hoàng tử phi có thể thu thập c.h.ế.t Cát Xuân Di, khẳng định Nhị hoàng tử không vui vẻ, do đó có lẽ sẽ giận chó đánh mèo lên đầu phụ thân cặn bã.”

Nàng cười hì hì nói: “Cho nên phụ thân cặn bã đưa người vào phủ Nhi hoàng tử, hoàn toàn chính là đào hố chôn mình.”

Trong nhà ngoài nhà đều không yên, thật tốt.

Tiêu Hàn Tranh ôm sát Thời Khanh Lạc cười khẽ, “Quả nhiên chúng ta cực kỳ hiểu nhau.”

Hắn cũng nghĩ như vậy.

Thời Khanh Lạc duỗi tay chọc chọc mắt hắn, “Trong phủ Tướng quân có người của huynh?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Ân, lúc trước có sắp xếp hai gã sai vặt và một nha hoàn đi vào phủ tướng quân.”

“Đến lúc đó sẽ để cho bọn họ truyền tin đồn ra ngoài, sau đó ta lại đưa người đi.”

Đối với việc dùng người, từ trước đến này hắn đều không muốn sau khi bại lộ lại g.i.ế.c chết.

Mà là sẽ sắp xếp đường lui.

Tuy rằng mất một thám tử trong phủ tướng quân, nhưng nếu có thể thành công hố muội muội của Cát Xuân Như, vẫn rất đáng giá.

Thời Khanh Lạc phát hiện đại lão chính là đại lão, lúc này tiểu tướng công mới trọng sinh bao lâu, thám tử ở trong kinh thành lại nhiều như vậy.

Chẳng qua cũng rất vui và cảm động, hắn cũng không có giấu giếm mình.

Phần tín nhiệm này rất khó có được, nàng sẽ quý trọng thật tốt.

Nàng nhào vào lòng Tiêu Hàn Tranh, “Lợi hại quá Tranh ca của ta!”

Tiêu Hàn Tranh ôm lấy tiểu tức phụ, “Nương tử cũng lợi hại!”

Trên đời này, sợ cũng chỉ có nương tử mới có thể có suy nghĩ giống hắn.

Có thể hiểu nhau như vậy thật tốt.

Thời Khanh Lạc nói: “Thư ta viết, không biết đám người Thời lão thái thái có nhận được không.”

Tiêu Hàn Tranh tính toán thời gian, “Hẳn là nhận được rồi đi.”

Hai người lại nói chuyện một lát, Tiêu Hàn Tranh đi viết thư.

Mực hắn dùng là có thêm một ít thảo dược.

Chữ viết trong thư, một khi bị mở ra thấy ánh sáng, rất nhanh sẽ biến mất.

Cho nên đều không cần hủy, hoàn toàn sẽ không trở thành chứng cứ hoặc nhược điểm.

Thư Thời Khanh Lạc viết cho đám người lão thái thái, tất nhiên cũng dùng loại mực nước này.

Bên này Tiêu Hàn Tranh sắp xếp mọi chuyện, bên kia trên đường đi Bắc Cương, Tiêu lão thái thái cũng nhận được thư của Thời Khanh Lạc.

Chờ sau khi để Đại Lang, đọc xong, đám người Tiêu lão thái thái đều đen mặt.

Lão thái thái càng tức giận hơn, “Đồ đĩ kia thật đúng là có bản lĩnh, vậy mà dám lừa chúng ta.”

“Vậy mà cho tiểu tạp chủng kia không ít ngân phiếu, đặt ở chỗ kia, khó trách chúng ta không tìm được.”



Lúc trước bọn họ cũng nghi ngờ Cát Xuân Như cho Cát Xuân Nghĩa không ít tiền, nhưng sau khi xuất phát vài ngày, bà ta để Đại Lang cố ý lục soát thử, phát hiện cũng chỉ có hai trăm lượng ngân phiếu cùng một trăm lượng bạc vụn.

Bà ta còn nghĩ, có lẽ lần này lão nhị không cho, trợ cấp tiến cho cậu em vợ.

Ai ngờ đến, là bà ta nghĩ sai rồi.

“Súc sinh lão nhi kia, bị một nữ nhân nắm giữu, còn đại tướng quân gì nữa ta phi.”

Lão thái thái cho mấy người Đại Lang một ánh mắt, “Các ngươi đi mặt sau trong xe ngựa, trộm hết ngân phiếu lại đây”

Bà ta lại hừ lạnh, “Ta cứ thắc mắc lúc trước tiểu súc sinh kia cũng không thích đọc sách như vậy, lần này vậy mà lại có mấy rương sách, thì ra là che mắt người ta ở chỗ này.”

Lần này đi, đi theo vài chiếc xe ngựa.

Cát Xuân Nghĩa và gã sai vặt của mình một chiếc, đám người Tiêu gia bọn họ ngồi hai chiếc, còn có ba chiếc chuyên môn kéo hành lý.

Đại Lang gật gật đầu, chờ xe ngựa dừng lại, gã và Nhị Lang nói lý do muốn đi tiểu, trộm leo lên xe hành lí.

Mở bốn cái rương đựng sách ra Cát Xuân Nghĩa.

Dùng d.a.o găm đây phía dưới rương, quả nhiên dưới đáy rương có một chỗ trống.

Mở tấm che chắn lên, mỗi một rương đều đặt ngân phiếu và vàng bạc, còn có vài món ngọc có tỷ lệ rất tốt.

Sắc mặt Tiêu Đại Lang vô cùng khó coi, “Tiện nhân không biết xấu hổ, lại có thể lấy tiền của phủ Tướng Quân cho đệ đệ mình nhiều như vậy.”

Dưới sự dạy dỗ thường xuyên của lão thái thái, mấy người Tiêu Đại Lang đều cho rằng trong tương lai toàn bộ phủ Tướng quân đều là của bọn họ.

Hiện tại thấy Cát Xuân Như cho Cát Xuân Nghĩa nhiều tiền như vậy, ở trong mắt bọn họ, đó chính là lấy trộm tiền của bọn họ.

Tất nhiên bọn họ sẽ vô cùng khó chịu.

Tiêu Nhị Lang cũng không vui nói: “Trước chuyển đồ lên xe ngựa của chúng ta, dù sao sau này Cát Xuân Nghĩa phát hiện tiền bị mất, cũng không có quan hệ gì với chúng ta.”

Tiêu Đại Lang gật đầu, nhét đồ vào trong túi, lại khôi phục rương đựng sách như lúc ban đầu, lúc này mới xuống xe rời đi.

Thời tiết ngày càng lạnh, chân bị thương của Cát Xuân Nghĩa bắt đầu đau.

Trên xe ngựa đặt vài chậu than, cho nên nếu không có chuyện gì Cát Xuân Nghĩa sẽ không xuống ngựa xe.

Vài tên gã sai vặt cũng giống vậy.

Tất nhiên hắn ta không ngờ đến là, ngân phiếu vàng bạc mà tỷ tỷ bí mật chuẩn bị cho hắn ta, lại bị Tiêu gia cầm đi.

Lúc này đang chịu đựng chân đau, sắc mặt âm trầm dựa vào xe ngựa, đang nghĩ đến Bắc Cương kiến công lập nghiệp như thế nào.

Sau khi trở về, hắn ta nhất địn phải chơi c.h.ế.t Hề Duệ và Tiêu Hàn Tranh đưa Thời Khanh Lạc đến thanh lâu hạ đẳng nhất tiếp khách, như vậy mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng hắn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play