Trên xe ngựa của lão thái thái.
Sau khi người Tiêu gia nhìn thấy nhiều ngân phiếu và vàng bạc như vậy, mặt đều tức giận đến trắng.
Tiêu Đại Lang nói: “Ta và Nhị Lang đã đếm rồi, ngân phiếu có hai vạn lượng, vàng bạc thì một vạn lượng.”
“Nhiều tiền như vậy, sợ là nữ nhân kia đã dọn hết cả phủ tướng quân đi.”
Ngô thị cũng châm ngòi nói: “Lúc trước ngân phiếu vàng bạc trong nhà kho cũng chỉ có một vạn hai nghìn lượng.”
“Chúng ta cầm đi tám nghìn lượng, còn tưởng rằng đã đủ nhiều, thì ra hai súc sinh còn giấu riêng nhiều như vậy.”
Lão thái thái tức giận đến thiếu chút nữa đập vỡ ly trà trên bàn, “Súc sinh, hai đứa súc sinh.”
“Cũng không biết đồ đĩ kia giấu bao nhiêu, quả nhiên lão nhị là một đứa ngu xuẩn, thế nhưng lại để cho thê tử trợ cấp cho Cát Xuân Nghĩa nhiều như vậy.”
Bà ta tức giận nói: “Hiện tại lão nương sẽ đi xuống xe xé sát tạp chủng kia.”
Ngô thị giữ chặt bà ta lại, “Nương, ngài cứ gây chuyện công khai như vậy, còn không phải là chứng minh cho tiểu tạp chủng và đồ đĩ kia là tiền chúng ta lấy sao.”
“Ta cảm thấy vẫn là chú ý của Thời Khanh Lạc tốt, dọc theo đường đi chúng ta có thể làm bộ vô tình thu thập tiểu tạp chủng.”
“Tuyệt đối đừng bại lộ chuyện chúng ta đã bị nó giấu bạc.”
“Nếu đồ đĩ kia biết, thổi gió bên tai nhị ca, như vậy mấy đứa cháu trai đều không tốt lành gì.”
Lão thái thái cũng cảm thấy đúng “Được, chuyện tiếp theo giao cho các ngươi rồi.”
Trong mắt đám người Tiêu gia tràn đầy kích động, bộ dạng mài d.a.o xoàn xoạt chuẩn bị ra trận.
Thời gian tiếp theo, người Tiêu người gia làm cho Cát Xuân Nghĩa trực tiếp muốn điên.
Mấy người Đại Lang thay phiên nhau ăn vạ.
Nếu không cẩn thận đổ nước canh nước trà vào chỗ đùi bị thương của Cát Xuân Nghĩa.
Thì cũng là để người bắt chuột và rắn, buổi tối ném vào phòng Cát Xuân Nghĩa ở.
Còn sẽ chơi xấu hắc nước vào than chỉ bạc của Cát Xuân Nghĩa.
Ngày hôm sau không có cách nào đốt được, nếu đốt được cũng rất nhiều khói.
Cát Xuân Nghĩa đòi than người Tiêu gia, tất nhiên đám Tiêu gia không cho.
Vì thế Cát Xuân Nghĩa chỉ có thể bọc chăn và áo choàng, ở trên xe ngựa run bần bật.
Càng đi về Bắc Cương thời tiết càng lạnh đám người Tiêu gia đốt chậu than cũng lạnh đến phát run, càng Cát Xuân Nghĩa không có chậu than.
Mỗi ngày chân bị thương đều vô cùng đau.
Trong lòng không khỏi hối hận, sớm biết vậy nên chờ đến mùa xuân lại đến Bắc Cương.
Cũng may có mang theo lang trung, thường xuyên bôi thuốc cho hắn ta, bằng không hắn ta cảm thấy có lẽ mình sẽ c.h.ế.t trên đường đến cBắc Cương.
Vì chuyện này trong lòng cũng càng cảm kích tỷ tỷ và tỷ phu.
Hắn ta không biết, tỷ phu tốt của hắn ta là sợ hắn ta c.h.ế.t trên đường, không có cách nào giao phó với hoàng đế, còn có Cát Xuân Như, lúc này mới mời lang trung.
Đồng thời Cát Xuân Nghĩa hận c.h.ế.t đám người Tiêu gia.
Hơn hai mươi ngày sau, cuối cùng đoàn người cũng đến Bắc Cương.
Bởi vì có Tiêu Nguyên Thạch phân phó và lót đường, Tiêu Đại Lang nhận chức huyện thừa rất thuận lợi.
Huyện lệnh cũng rất khách khí với bọn họ, còn an bài một cái viện sau huyện nha cho bọn họ.
Chẳng qua trong tay người Tiêu gia có nhiều tiền như vậy, chướng mắt một cái viện nhỏ như thế.
Vì thế tiêu tiền thuê một cái viện tử lớn.
Cát Xuân Nghĩa lại chủ động đưa ra ý kiến, muốn ở viện của huyện lệnh sắp xếp
Một là trên đường hắn ta bị người Tiêu gia chỉnh cho sợ. Thật sự không muốn ở chung với bọn họ, thứ hai là cũng muốn tăng độ hảo cảm với huyện lệnh.
Vào lúc ban đêm, Cát Xuân Nghĩa cho gã sai vặt thu dọn xong, còn bảo bọn họ nâng rương sách vào phòng mình.
Chờ gã sai vặt rời đi, hắn ta chống quại trượng đi đến mở rương sách, dùng chủy thủ cạy tầng dưới cùng ra
Chuẩn bị lấy ngân phiếu, đả thông quan hệ ở huyện nha.
Nhưng không nghĩ tới sau khi mở ra, lại phát hiện ở dưới trống trơn.