Mũ, giày, Lương Hữu Tiêu vẫn chưa cầm đi bán.
Cũng vì lão gia tử đi khoe khoang cho đủ.
Đương nhiên, dùng lời của Thời Khanh Lạc, chính là quảng cáo gì đó.
Ý là thông báo khắp nơi.
Hắn ta lập tức tiến lên, giúp lão gia tử mang xong giày len, chớp chớp mắt nói: “Không thành vấn đề, ta đã sớm chuẩn bị cho ngài.”
Những người khác: “……” Tiểu tử này đúng là vua nịnh nọt
Lương Minh Thành: “……” Thật không vừa mắt.
Lão gia tử bị cháu trai hầu hạ mang giày, cười to nói: “Vẫn là Tiểu Lục của chúng ta tri kỷ.”
Người Lương gia: “……” Đối lời này, bọn họ nghe sắp mọc kén rồi.
Trong lòng mấy đứa con dâu phòng khác đều nghĩ, sau khi trở về nhất định phải để nhi tử học tập đứa ăn chơi trác táng Lương Hữu Tiêu này.
Nhìn đi, vỗ m.ô.n.g ngựa vỗ đến lòng lão gia tử!
Nếu có thể được lão gia tử ủng hộ và bồi dưỡng trọng điểm, còn li tiền đồ tương lai làm gì.
Lương Hữu Tiêu lập tức cười đi lên “Tổ phụ, vậy ngài có thể giúp ta một chuyện hay không?”
Lương lão gia tử liếc nhìn hắn ta một cái , “Nói!”
“Ta đây là hợp tác làm ăn với Thời Khanh Lạc, về sau khẳng định còn làm không ít đồ mới mẻ.”
“Sợ người ta đánh chủ ý đến, cho nên còn phải nhờ lão gia tử ngài ra mặt,, giúp đỡ ngăn chặn mấy người có tâm tư xấu xa kia.”
Gần nhất hắn ta kiếm được đầy bồn đầy chén, nghe thấy rất nhiều lời ghen tị.
Ngay cả người nhà cũng ghen tị càng đừng nói đến người bên ngoài.
Chỉ sợ có người đỏ mắt, không dám động đến hắn ta, nhưng là lại chạy tới động Thời Khanh Lạc.
Lương lão gia tử tức giận nói: “Chỉ chút chuyện nhỏ này, sao ngươi không tìm cha ngươi!”
Lương Hữu Tiêu nào dám đi tìm cha, bởi vì chuyện hắn ta buôn bán, cha hắn ta còn chưa nguôi giận đâu.
Lập tức hắn ta đổi giọng nịnh nọt “Đây không phải là do ngài già nhưng sức lực vẫn còn rất mạnh khỏe, cha ta kém xa so với ngài.”
Hơn nữa hắn ta từ chỗ Thời Khanh Lạc học được cách mượn lực tứ phía.
Thân cha không ra lực, tất nhiên hắn ta phải tìm gia gia.
Nêu thân cha muốn ngăn cản, hắn có thể để cho gia gia đối phó cha, hắn ta thật quá thông minh.
Lương Minh Thành: “……” Cái nghiệp chướng này, sao có thể nịnh cao dẫm thấp như vậy? Mấu chốt người bị dẫm còn là cha của mình..
Lão gia tử nghe được lời này vô cùng thoải mái, ông ấy đúng là lão già tràn trề sức lực.
“Được, ngày mai ta đi ra ngoài dạo một vòng, nói chuyện với mấy người.”
Ông ấy cũng rất xem trọng phu thê Thời Khanh Lạc.
Giúp đối phương, đồng thời, cũng có thể giúp tôn tử có mối quan hệ tốt với hai người bọn họ.
Hơn nữa ai lại ngại tiền nhiều chứ?
Người khác đánh chú ý lên người Thời Khanh Lạc chủ ý, đó chính là đào góc tưởng của cháu trai ông ấy, chuyện này không thể được.
Mặt mày Lương Hữu Tiêu hớn hở, lập tức lại đi giúp lão gia tử đ.ấ.m lưng, “Ta biết tổ phụ thương ta mà.”
Lão gia tử cười nói: “Tiểu tử ngươi biết thì tốt rồi.”
Lại chỉ huy, “Bên trái đ.ấ.m một đấm.”
Lương Minh Thành nhìn cha và con trai hài hòa như vậy, nháy mắt ê răng, thật là cay mắt.
Lương lão gia tử nói được thì làm được, ngày hôm sau lập tức đi ra ngoài truyền lời bảo vệ ra ngoài.
Đại khái ý chính là, Thời Khanh Lạc là do phủ Quốc Công bọn họ che chở, mấy xưởng mà nàng mở đó, đừng có mà mơ tưởng, nếu không chính là đối nghịch với phủ Quốc Công đối nghịch.
Mọi người đều không nghĩ tới Lương lão gia tử lại tự thân xuất mã.
Sau khi Hoàng đế đăng kế, vị này luôn hạ thấp cảm giác tồn tại cũng không quan tâm nhiều chuyện.
Lần này vậy mà chạy ra nói loại này lời này, xem ra quả nhiên lời đồn là thật, Lương Hữu Tiêu rất được lòng lão gia tử.
Cũng thành công làm không ít người đánh chủ ý lên Thời Khanh Lạc từ bỏ suy nghĩ.
Tất nhiên, cũng thiếu không ít người không sợ phủ Quốc Công còn do dự.
Đặc biệt là cửa hàng son phấn của Tịch Dung mở cửa, tuyên bố ra bên ngoài Thời Khanh Lạc cũng có một phần.