Tiêu Hàn Tranh cũng đi theo ra ngoài.

Nhìn thấy tùy tùng của phụ thân cặn bã đỡ ông ta đang tức giận hộc máu, nghĩ thầm chỉ mới vậy mà không chịu nổi rồi.

Lại thấy tiểu tức phụ đang ở bên ngoài diễn kịch đến vui vẻ.

Hắn thu liễm ý cười trong mắt, trên mặt xuất hiện mấy phần bi thương, đi ra ngoài.

Hắn đi đến trước mặt Thời Khanh Lạc, vẻ mặt áy náy, “Nương tử, đều là ta không tốt, đã làm nàng chịu khổ.”

“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không bị Tiêu tướng quân uy h.i.ế.p hưu nàng đâu.”

“Cùng lắm thì không thi khoa cử, chúng ta trở về thôn trồng trọt.”

Hắn thở dài, “Chỉ là ủy khuất cho nương tử đi theo ta chịu khổ, còn phải chịu khi dễ.”

“Chúng ta là phu thê một thể, huống chi huynh đối xử với ta tốt như vậy, còn không nghe lời đại tướng quân uy hiếp, có khổ ta cũng đi theo huynh.” Thời Khanh Lạc gạt lệ.

Lần đầu tiên nàng phát hiện diễn xuất của tiểu tướng công cũng rất đạt.

Bởi vậy, bọn họ đã hoàn toàn đắp nặn hình tượng phu thê bị phụ thân cặn bã đại tướng quân khi dễ bắt nạt.

Dù sao, thực lực của bọn họ hiện tại chắc chắn sẽ không thể đấu lại với phụ thân cặn bã, cho nên lấy cứng đối cứng không phải là bước đi sáng suốt.

Người mà, bình thường đều đồng tình với kẻ yếu.

Tuy rằng Đại Lương lấy hiếu đạo trị thiên hạ, nhưng phụ thân cặn bã đã chủ động chặt đứt quan hệ với bọn họ, còn làm ra sự tình đáng giận như vậy, người xem náo nhiệt đều sẽ đứng về phía bọn họ.

Hơn nữa như vậy cũng có thể phòng ngừa lúc tiểu tướng công tiếp tục khoa khảo, phụ thân cặn bã lại động tay chân gì đó.

Nếu lúc đó xảy ra vấn đề gì, mọi người trước tiên sẽ nghĩ đến chính là phụ thân cặn bã làm.

Nàng muốn dùng chính là dư luận.

Mấy người Hề Duệ phát hiện Tiêu Hàn Tranh cũng rất đen tối, còn đi ra chứng thực hành động độc ác của cha mình, còn thuận tiện ném nồi cho cha mình nữa.

Con ngươi Lương Hữu Tiêu lóe sáng nói: “Tuy rằng đại tướng quân quyền cao chức trọng, nhưng cũng không thể một tay che trời.”

“Nếu ông ta không cho ngươi thi khoa cử, hoặc là lúc ngươi đi thi gây khó dễ từ bên trong, chúng ta đây sẽ giúp ngươi đi cáo trạng ông ta.”

Hề Duệ tiếp tục nói đầy căm phẫn, “Đúng vậy, nếu ngươi không thể tiếp tục khoa khảo, chính là đại tướng quân ở giữa làm khó, ta sẽ đi vào cung thỉnh Hoàng đế giúp ngươi làm chủ.”

Hắn ta cũng cố ý nói, “Còn may là Tiêu tướng quân chủ động cắt đứt quan hệ với ngươi, bằng không ngươi ở phủ tướng quân bị đè đầu không cho ra ngoài đi thi, cũng không có cách nào cáo trạng được.”

Nếu không cắt đứt quan hệ, Tiêu Nguyên Thạch lấy hiếu đạo hoặc là tìm cớ không cho Tiêu Hàn Tranh đi thi cử, đó mới thật là phiền toái.

Thời Khanh Lạc nói quá đúng, thật may mắn nhờ có tiểu kiều thê của Tiêu Nguyên Thạch tác oai tác quái, bằng không phu thê bọn họ còn phải bị Tiêu Nguyên Thạch quản chế.

Tiêu Hàn Tranh cười khổ, ôm quyền với mấy người Hề Duệ, “Đa tạ vài vị trượng nghĩa tương trợ!”

Năm đó phụ thân cặn bã nói muốn cắt đứt quan hệ, hắn cũng nhìn ra đối phương chỉ là uy hiếp, nhưng lại không chút do dự đáp ứng.

Chẳng những là vì nương và đệ đệ muội muội, cũng là vì muốn tương lai không phải vì hiếu đạo mà chịu khi dễ của phụ thân cặn bã và nữ nhân kia.

Giống như hiện tại, Tiêu lão thái thái ở phủ tướng quân làm loạn, phụ thân cặn bã và nữ nhân kia sẽ hận, nhưng nếu cần thanh danh và tiền đồ cũng không dám làm gì lão thái thái.

Hề Duệ xua tay, “Chúng ta cũng là nhìn không quen mấy việc ỷ thế h.i.ế.p người này.”

Lương Hữu Tiêu gật đầu, “Không sai, chúng ta thích làm việc nghĩa.”

Cách đó không xa có vài tên con cháu thế gia trẻ tuổi đứng xem, khóe miệng giật giật: “……”

Các ngươi không ỷ thế h.i.ế.p người đã là không tồi rồi, còn nhìn không quen hay là thích làm việc nghĩa, không biết xấu hổ cỡ nào mới có thể nói loại lời nói này vậy.



Các bá tánh vây xem đều vô cùng tán đồng, “Đúng vậy, đây là dưới chân thiên tử, một cái đại tướng quân đừng nghĩ có thể một tay che trời.”

Đối với những kẻ quyền quý mà khinh người, tất nhiên các bá tánh đều đứng về phe yếu thế.

Có người còn vô cùng xem là thật, lòng đầy căm phẫn.

Hơn nữa gần đây trong phủ tướng quân truyền ra không ít chuyện xấu.

Trải qua sự “Nỗ lực” của đám người Tiêu lão thái thái, thanh danh của Cát Xuân Như cơ bản đã bị hủy hoại.

Mà Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh còn diễn cảnh hai người bị khi dễ, rất giống như đã có chuyện như vậy.

Cho nên mọi người đều bất giác ấn tượng cực kì xấu với Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như.

Đặc biệt là mấy chính thê, ghét nhất chính là loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa, chán ghét hơn nữa là loại ngoại thất không biết xấu hổ còn thượng vị.

Ở trong lòng bọn họ, thân phận ngoại thất còn thấp kém hơn cả thiếp.

Bên trong, Tiêu Nguyên Thạch dùng tay lau sạch m.á.u bên môi, nghe được lời nói bên ngoài, tức giận đến lòng n.g.ự.c phập phồng.

Hiện tại ông ta phát hiện, nói con dâu kia là thứ không biết xấu hổ lòng dạ đen tối thì con của ông ta cũng không phải thứ gì tốt.

Khó trách có thể hợp thành một đôi, đều trơ tráo như nhau.

Hôm nay ông ta mới chân chính học được cái gì là đổi trắng thay đen.

Tùy tùng không khỏi hỏi: “Chủ tử, muốn đi ra ngoài sao?”

Nếu không đi ra ngoài chứng minh trong sạch, nước tạt vào người chủ tử sẽ càng ngày càng bẩn.

Bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, tức phụ của đại công tử lại có thể dũng mãnh như vậy.

Chẳng những lời nói sắc bén mắng tướng quân nói không nên lời, còn có thể chạy ra ngoài diễn kịch, nói hươu nói vượn đổi trắng thay đen, trực tiếp làm tướng quân tức giận hộc máu.

Có thể tưởng tượng được, những người bên ngoài này đều đang mắng tướng quân.

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch u ám đến đáng sợ, “Không đi, từ cửa hông trực tiếp lên xe ngựa rời đi.”

Hiện tại đi ra ngoài giải thích, chỉ càng bôi đen càng đen.

Suy cho cùng người ra trước làm chủ sân, lại còn có mấy người Hề Duệ kia, đám hỗn đản đó làm “Nhân chứng”, khả năng cao sẽ không có người tin lời ông ta nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play