Lúc này ông ta buồn bực muốn chết, ngay cả khi còn là nông dân ông ta cũng chưa bao giờ nếm qua thua thiệt như vậy, càng chưa bao giờ chịu nghẹn khuất.
Mà điều quan trọng là đứa con dâu kia còn nhanh mồm nhanh miệng.
Hiện tại ông ta đi ra ngoài biết giải thích như thế nào?
Ông ta dám khẳng định, một khi ông ta mở miệng giải thích hoặc là trách cứ hai người, nha đầu c.h.ế.t tiệt kia sẽ tiếp tục lôi chuyện cũ tới mắng ông ta.
Những chuyện kia đều là chuyện có thật, ông ta phản bác không được.
Cho nên chỉ có thể nghẹn khuất nuốt nước đắng xuống, để mặc nàng đổi trắng thay đen.
Tương lai còn dài, hôm nay chịu tức giận và nghẹn khuất, tương lai ông ta sẽ bù hết trở về.
Tùy tùng chỉ có thể dìu ông ta đi tới chỗ dừng xe ngựa.
Trước kia đều là mã phu đánh xe ngựa tới trước cửa, tướng quân từ cửa chính đi ra ngoài rồi lên xe ngựa rời đi.
Hiện tại bọn họ cũng cảm thấy nghẹn khuất, đừng nói là tướng quân.
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch rời đi, gã sai vặt trong Hầu trạch lập tức đi ra.
Ở trước mặt mọi người gã sai vặt nói với Tiêu Hàn Tranh nói: “Công tử, Tiêu tướng quân rời đi từ cửa hông.”
Lương Hữu Tiêu lập tức tiếp lời, “Đây rõ là chột dạ nên trốn chạy.”
Hề Duệ ở một bên nói: “Còn không phải sao, ông ta phát hiện chúng ta đề cao công lý, ánh mắt mọi người cũng sáng suốt, ông ta tự giác biết mình đuối lý chỉ có thể chuồn đi.”
Thời Khanh Lạc cũng cảm thấy vở kịch sắp kết thúc, uất ức hỏi: “ Vậy có phải là ông ta sẽ không buộc tướng công hưu ta nữa không?”
Tiêu Hàn Tranh kéo tay nàng, “Nương tử yên tâm, ta sẽ không đáp ứng.”
Hai mắt Thời Khanh Lạc đẫm lệ nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng nói: “Ta là sợ ông ta vẫn luôn bức bách huynh, làm huynh không thể an tâm đọc sách.”
Nàng lại nói: “Tướng công, ngày mai chúng ta hồi huyện Nam Khê đi, như vậy ông ta sẽ không thể ép huynh nữa.”
Gương mặt Tiêu Hàn Tranh đầy bất đắc dĩ, “Được, chúng ta về huyện Nam Khê.”
Ngày mai là bọn họ phải quay về, tiểu tức phụ vừa nói như vậy, giống như là do phụ thân cặn bã kia bức ép, thật là thông minh.
Nhìn bộ dạng của hai người thế này, mọi người đều nhịn không được muốn mắng Tiêu tướng quân một trận.
Tiêu tướng quân thật là quá quá đáng, đây chính là nhi tử thân sinh của ông ta, không biết còn tưởng rằng là kẻ thù gì đó nữa.
Sau một lúc lâu, Thời Khanh Lạc được Tịch Dung khuyên bảo trở về phủ, người vây xem cũng tản ra.
Nhưng chuyện vừa xảy ra ở cửa, giống như là gió lốc truyền khắp kinh thành.
Sau khi trở lại đại sảnh.
Hề Duệ cười hì hì, giơ ngón cái với Thời Khanh Lạc.
“Trước kia ta chưa từng phục ai, bây giờ cũng chỉ phục một mình ngươi thôi.”
Cho dù là xúi giục đám người của Tiêu lão thái đến phủ Tướng quân làm loạn hay trực tiếp đối phó với Tiêu Nguyên Thạch, đều là những thủ đoạn bọn họ chưa từng gặp qua, một lần lại một lần, thật tuyệt.
Thời Khanh Lạc nâng chén trà lên uống một ngụm: “Ta đây cảm ơn ngươi.”
Nàng lại cười nói: “Hôm nay các ngươi biểu hiện cũng không tồi, rất đáng khen ngợi.”
Lương Hữu Tiêu ý vị thâm trường nói: “Chúng ta đây cũng là gần mực thì đen.”
Đi theo Thời Khanh Lạc, bọn họ cũng ngày càng đen hơn.
Hề Duệ hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng, chúng ta đều là học hỏi từ ngươi.”
Trước kia làm sao có thể làm được mấy chuyện đổi trắng thay đen như vậy, đều bị đối thủ bôi đen.
Làm hắn ta nghẹn khuất chính là, rõ ràng rất nhiều lúc là hắn ta bênh vực kẻ yếu, hoặc là bị người khác chọc giận, cuối cùng lại bị truyền đi thành hắn ta ỷ thế h.i.ế.p người, hắn ta là người xấu.
Còn nói hắn ta là tên cứng đầu, ăn chơi trác táng, đều là oan uổng mà.
Hiện tại thì không phải, rõ ràng là bát nước bẩn, nhưng mọi người không những tin, mà nghe được bọn họ đang làm việc chính nghĩa, vậy mà còn vô cùng tán đồng.
Học được rồi, hắn ta thật sự học được rồi.