Quả nhiên những lời này lại chọc đúng chỗ đau của Tiêu Nguyên Thạch.
Chuyện mà ông ta hối hận nhất, chính là từng vì Cát Xuân Như mà cắt đứt quan hệ với nhi tử nhi nữ.
Nếu về sau thê tử không thể sinh con, ông ta sẽ không có con nối dõi.
Lúc này ông ta bị Thời Khanh Lạc chọc giận đến hai mắt đều biến thành màu đen.
Cũng bởi vậy mà ông ta không có đầu óc, nhìn Tiêu Hàn Tranh sau đó xúc động hỏi: “Ngươi là đồ đệ của thần y?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng vậy.”
Hắn lại nói: “Nếu ông muốn ta giúp xem bệnh cho tiểu kiều thê kia của ông, vậy đừng nghĩ, không có khả năng.”
Thời Khanh Lạc trừng lớn hai mắt, “Vậy là hôm nay ông đến tận cửa, trừ bỏ cố ý muốn gây chuyện với ta, còn muốn để cho tướng công ta, xem bệnh cho kẻ thù của nương mình?
“Từ lúc nào mặt mũi của ông lại lớn như vậy?”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Khi nào ông ta cố ý tới cửa gây chuyện với đứa con dâu này? Rõ ràng vẫn là đứa con dâu này gây chuyện với ông ta mà?
Hơn nữa hôm nay ông ta tới cửa, thật ra cũng không dự định nhắc tới việc này.
Vốn dĩ ông ta muốn chờ quan hệ hòa hoãn mới nhắc lại.
Đứa con dâu này llại có thể quật ngược lại, vô sỉ, quá vô sỉ.
Cũng không biết vì cái gì, Tiêu Nguyên Thạch sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Ông ta đứng lên muốn đi, trầm mặt nói: “Quả thật ngươi không biết nói lý, đổi trắng thay đen, hồ ngôn loạn ngữ, hôm nay coi như ta không đến đi.”
Ông ta chịu không nổi nữa, ông ta phải rời khỏi, ông ta sợ đợi thêm chút nữa sẽ bị tức chết.
Thời Khanh Lạc đột nhiên dùng tay xoa xoa đôi mắt, vành mắt có chút đỏ, “Khi dễ người khác xong, giờ ông muốn đi, không có cửa đâu.”
Tiếp theo nàng đi trước Tiêu Nguyên Thạch một bước, đi ra cửa.
Quả nhiên đã thấy được đám người Hề Duệ ngồi xổm ở góc tường nghe lén.
Nàng chớp chớp mắt với mấy người này, “Tiêu đại tướng quân tới cửa tìm phu thê chúng ta gây chuyện, các ngươi đều thấy được nghe được đi?”
Nếu phụ thân cặn bã đã nói nàng đổi trắng thay đen, vậy nàng đổi trắng thay đen cho ông ta xem.
Mấy người Hề Duệ hưng phấn xem kịch vui, “Đương nhiên là thấy được, nghe được rồi.”
Nghe được âm thanh bên ngoài truyền đến, Tiêu Nguyên Thạch cũng biết là ai ở cửa, thân mình cứng đờ.
Đứa con dâu xấu Thời Khanh Lạc này, thế mà lại dám gọi đám ăn chơi trác táng đó tới?
Hơn nữa nàng muốn làm gì?
Còn không đợi ông ta suy nghĩ cẩn thận, Thời Khanh Lạc đã dùng khăn bụm mặt chạy tới cổng lớn.
Trên đường còn đụng vào người khác gây chú ý, để lộ ra vài giọt linh thủy trên mặt, làm như nước mắt.
Chỗ ở của Hầu lão, tuy rằng không phải là quảng trường náo nhiệt, nhưng ban ngày vẫn có người lui tới.
Thời Khanh Lạc khóc lóc chạy ra, Tịch Dung cũng thông minh sắc sảo đuổi tới.
Vẻ mặt lo lắng diễn trò, “Lạc Lạc, đại tướng quân thật là quá đáng, ngươi đừng nóng giận mà khó chịu.”
Cũng do đó, người qua đường nhịn không được dừng lại nhìn qua.
Thời Khanh Lạc khóc hu hu thành tiếng, “Tiêu đại tướng quân quá ức h.i.ế.p người.”
“Tuy rằng ta từ trong thôn lên tới, nhưng cũng đã gả cho tướng công, ông ta là tiền cha chồng đã cắt đứt quan hệ, vậy mà còn muốn ép buộc tướng công hưu ta.”
“Trước khi ông ta nhậm chức tướng quân, không phải cũng xuất thân từ thôn nhỏ đi ra sao.”