Lương Hành Thiều nhìn Thời Khanh Lạc rời đi không chút do dự, có chút đau đầu.
Hắn ta kiềm chế vẻ mặt, mở miệng nói: “Cô nương, ngươi đợi đã.”
Thời Khanh Lạc vừa nghe thấy lời này đã kết luận, người này chắc chắn là cố tình gặp nàng ở nơi này.
Nàng xoay người nhướng mày, giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Làm gì?”
Lương Hành Thiều tiếp tục kinh ngạc, nữ tử trong kinh thành nhìn thấy hắn ta, không phải đỏ mặt thẹn thùng thì cũng là dịu dàng lễ độ.
Lần đầu tiên hắn ta gặp được một nữ tử lãnh đạm và thiếu kiên nhẫn với mình như vậy.
Lương Hành Thiều chỉ có thể chủ động nói: “Ta bị thương, có thể phiền ngươi băng bó giúp hay không? “
Thời Khanh Hạ lập tức lắc đầu: “Không thể.”
Lương Hành Thiều: “…” Lòng của nữ nhân này làm từ đá sao?
Hắn ta nói: “Ta có thể báo đáp ngươi.”
Thời Khanh Lạc lại lắc đầu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta là người đã có tướng công, nếu giúp ngươi băng bó sẽ phải chạm vào ngươi, như vậy ta đây sẽ trở nên không trong sạch.”
Lương Hành Thiều: “…” Tuy rằng đây thật sự là một lời giải thích hợp lý, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy câu trả lời của nàng rất qua loa.
Gần đây, không phải nữ nhân này suốt ngày ở chung với đám người ăn chơi trác táng kia sao? Lúc đó tại sao lại không nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân.
Lương Hành Thiều chỉ có thể hạ mình cầu tiếp: “Vậy ngươi có thể giúp ta gọi hạ nhân đến không?”
Lần này Thời Khanh Lạc sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Sau đó nàng cầm lấy chiếc còi trên cổ, nhanh chóng dùng sức thổi.
Tiếng còi lập tức truyền ra.
Trên đầu Lương Hành Thiều tràn đầy hắc tuyến, không nghĩ tới nữ nhân này lại giúp hắn ta gọi người tới bằng cách này.
Không phải là nên giúp hắn ta tìm người của hắn ta sao?
Lươg Hành Tiêu chỉ có thể lộ ra bộ mặt phòng bị: “Ngươi muốn làm gì?”
Thời Khanh Lạc nhún nhún vai: “Kêu người tới giúp ngươi đó.”
Còn có lòng tốt bổ sung một câu: “Yên tâm, rất nhanh sẽ có người tới giúp ngươi.”
Đây là nàng không muốn cho đối phương như ý, hắn ta đào hố thì nàng phải nhảy vào sao? Nghĩ đẹp quá..
Bỗng nhiên Lương Hành Thiều có chút nghẹn khuất: “Ta là muốn nhờ ngươi giúp đỡ, đi tìm người của ta đến.”
Thời Khanh Lạc bĩu môi: “Gọi ai đến cũng là cứu ngươi, không có gì khác nhau.”
Lương Hành Thiều: “…” Nữ nhân này là cố ý.
Rất nhanh, một trận vó ngựa truyền đến.
Tịch Dung mang theo vài người hầu đi đến.
Đầu tiên nàng ấy hỏi Thời Khanh Lạc: “Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?”
Thời Khanh Lạc cười trả lời: “Ta không sao.”
Nàng chỉ chỉ nam tử cách đó không xa: “Người này mới sao.”
Tịch Dung nhìn sang theo, lúc nhìn thấy người lập tức ngẩn ra: “Nhị biểu ca? Tại sao huynh lại ở chỗ này? Còn bị thương.”
Thời Khanh Lạc vừa nghe Tịch Dung gọi như vậy, thì nhận ra thân phận của người này, đương kim Nhị hoàng tử.
Vậy mục đích đối phương xuất hiện ở đây, càng làm cho người ta suy nghĩ sâu xa,
Lương Hành Thiều cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Biểu muội, sao muội lại ở đây?”
Hắn ta giải thích: “Ta hôm nay tới săn thú, nhưng không ngờ lại gặp sát thủ trong núi, sau khi ta ngăn cản đối phương thì bị thương, cho nên chạy đến chỗ này.”