Nghe muội muội nói, Cát Xuân Như mới bình tĩnh một chút: “Đúng vậy, ta không thể mắc mưu, tự mình làm rối loạn mọi chuyện.”

“Nếu bọn họ đã tìm thiếp thất cho tướng quân, vậy cứ giữ lại đi.”

Với lai lịch của ba người này, nàng ta chắc chắn trượng phu sẽ không chạm vào.

So với việc lão thái thái đi tìm mấy cô nương trong sạch, đưa tới phủ tướng quân làm thiếp, Tiêu Nguyên Thạch lại chạm vào, nàng ta mới chán ghét.

Cát Xuân Di duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vai tỷ tỷ nói: “Cho nên tỷ tỷ đừng nóng giận.”

Sau khi trở về, Tiêu Nguyên Thạch nghe được chuyện này, cũng không quá tức giận, chỉ cảm thấy chán ghét.

Đúng là chuyện này chỉ có nhà cũ Tiêu gia làm, dù sao ông ta không chạm vào bọn họ là được.

Chờ mấy người nhà họ Tiêu đi Bắc Cương, ông ta sẽ đuổi bọn họ đi.

Vì thế đêm đó, ông ta đến phòng Cát Xuân Như nghỉ ngơi, cũng có ý muốn trấn an.

Cát Xuân Như cũng không vì chuyện này mà náo loạn, còn ôn nhu hầu hạ, làm cho Tiêu Nguyên Thạch rất hưởng thụ.

Mấy ngày nay, Hầu lão gia tử đều mang Tiêu Hàn Tranh đi gặp gỡ bạn cũ, vừa giúp mở rộng quan hệ, cũng để bọn họ hướng dẫn đệ tử một chút.

Chuyện như vậy, dù là tú tài, hay đến cử nhân cũng cầu còn không được.

Cho nên mới thấy được tầm quan trọng của việc bái một người thầy lợi hại.

Ông còn dẫn Tiêu Hàn Tranh đi gặp hai sư huynh làm quan ở kinh thành, một sư huynh khác thì làm quan ở nơi khác, nên còn chưa gặp được.

Mà mấy ngày nay mỗi ngày Thời Khanh Lạc đều bị mấy người Tịch Dung lôi kéo ra ngoài chơi.

Cũng thành công tiến vào vòng ăn chơi trác táng của kinh thành…

Biết rằng ván trượt cùng mạt chược đều là do Thời Khanh Lạc làm ra, hơn nữa Tịch Dung, Hề Duệ với Lương Hữu Tiêu lại công nhận Thời Khanh Lạc, mấy người ăn chơi trác táng khác cũng hoan nghênh nàng.

Nhưng chơi chưa được hai ngày, một dẫn theo Đại tư nông tới tìm nàng.

Đại tư nông tới tìm Thời Khanh Lạc để tham khảo về vấn đề trồng ngô.

Thời Khanh Lạc cũng không giấu giếm, nói phương pháp gieo trồng mình biết ra.

Còn đưa ra một ít ý kiến bón phân.

Đại tư nông càng nghe ánh mắt càng sáng, hoàn toàn không nghĩ tới một tiểu phụ nhân lại hiểu biết về nông nghiệp như vậy.

Vì thế còn hỏi rất nhiều vấn đề, Thời Khanh Lạc không những trả lời trôi chảy, còn đưa ra rất nhiều lời khuyên bổ ích làm Đại tư nông vô cùng kích động, mời Thời Khanh Lạc đến nông trang của hoàng gia nhìn xem.

Tiêu Hàn Tranh đã cùng Hầu lão đi ra ngoài, bởi vì có Tịch Dung đi cùng, cho nên Thời Khanh Lạc lập tức đồng ý.

Hôm nay Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu đi dự sinh thần của một người bằng hữu, cho nên không đi theo.

Đi đến thôn trang của hoàng gia, Thời Khanh Lạc phát hiện đám người Đại tư nông đã trồng rất nhiều loại cây nông nghiệp, còn đang nghiên cứu cách tăng sản lượng lúa và lúa mì.

Nàng cũng đưa ra rất nhiều lời khuyên, làm cho đám người Đại tư nông vô cùng kích động, thiếu chút nữa xem nàng tri kỉ.

Sau đó đám người Đại tư nông tụ tập một chỗ thảo luận, để hai người Thời Khanh Lạc tự mình đi dạo.

Tịch Dung nhàm chán nói: “Lạc Lạc, chúng ta đi đến ngọn núi bên cạnh săn thú đi.”

Nàng ấy lại nói: “Bên cạnh là khu vực săn b.ắ.n của hoàng gia, đã lâu ta không tới rồi.”

Tuy Thời Khanh Lạc không có hứng thú với chuyện đánh nhau hay săn bắn, nhưng lại rất dung túng cho khuê mật.

“Được, ta đi với ngươi.”

Tịch Dung nở nụ cười thật tươi, vươn tay ôm lấy Thời Khanh Lạc nói: “Lạc Lạc, ngươi thật tốt.”

Vì thế hai người đi ngọn núi cách đó không xa săn thú.

Tịch Dung vừa cưỡi ngựa lên núi lập tức buông thả, đuổi theo một con nai.

Thời Khanh Lạc cưỡi ngựa đi dạo, muốn nhìn thử xem có thể gặp được loại thực vật hữu ích nào không.

Đi dạo loanh quanh thì đi lạc, đi thêm một đoạn nữa, nàng phát hiện một gốc đan sâm.

Sau đó xuống ngựa đi đào, đào được một nửa thì đột nhiên ngửi được một mùi m.á.u tươi.

Nàng nhanh chóng tăng tốc, đào cũ đan sâm kia, sau đó theo mùi m.á.u tươii.

Lúc này phát hiện một nam tử trẻ tuổi tuấn dật, mặc một bộ cẩm y màu trắng, dựa vào cây đại thụ thở phì phò, giống như vừa thoát khỏi nguy hiểm.

Trên vai trai của hắn ta bị thương, m.á.u đã nhuộm đỏ quần áo.

Nhìn thấy Thời Khanh Lạc đột nhiên xuất hiện, hắn ta ngẩn người, phòng bị nhìn nàng: “Ngươi là ai?”

Thời Khanh Lạc quét mắt liếc nam tử một cái nói: “Ta không thấy cái gì cả.”

Sau đó liền xoay người rời đi, không có ý định cứu hay giúp đỡ.

Đây chính là khu vực săn b.ắ.n của hoàng gia, người xuất hiện ở đây không phú cũng quý.

Hơn nữa nhìn quần áo và đồ vật trên người của hắn ta, thân phận người này nhất định không đơn giản.

Quan trọng là vừa khéo, nam tử này bị đuổi g.i.ế.c lại vô tình gặp phải nàng?

Dù là sự thật, nàng cũng không muốn quan tâm, nàng là phụ nữ đã có chồng, không thể cứu nam nhân xa lạ.

Dù sao nhìn dáng vẻ đối phương cũng không dễ c.h.ế.t như vậy, hơn nữa thân phận cũng không đơn giản, người của hắn ta rất nhanh sẽ tìm được đến đây.

Nếu là đối phương cố ý, vậy nàng càng không thể quan tâm, nếu không sẽ gặp phiền toái.

Thời Khanh Lạc không biết, lúc nàng xoay người rời đi, nam tử trẻ tuổi này không nhịn được lộ ra ánh mắt giật mình và kinh ngạc.

Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ Thời Khanh Lạc sẽ phản ứng như vậy.

Không phải nên tiến lên hỏi thăm hay giúp đỡ sao?

Tại sao lại không phản ứng như bình thường….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play