Thời Khanh Lạc nói mấy cách tự chế phân hữu có cho đám người Đại Tư Nông, bọn họ nghe xong vội vàng muốn đi thử.

Đại tư nông còn muốn mời Thời Khanh Lạc tới bộ tư nông làm việc, ông ta có thể phá lệ tìm Hoàng đế cho nàng một chức quan ttrong bộ tư nông.

Nhưng lại bị Thời Khanh Lạc uyển chuyển từ chối.

Trong nhà nàng còn một đống việc, hơn nữa nàng thích cuộc sống hiện tại của mình và tiểu tướng công, bà bà cùng mọi người, không nghĩ tới việc một mình ở lại Kinh thành.

Đại tư nông chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối, nếu nàng vẫn muốn, vẫn có thể tới tìm ông ta.

Còn nói lúc nàng còn ở Kinh thành, mình có thể lúc nào cũng đến thỉnh giáo nàng hay không.

Tất nhiên Thời Khanh Lạc đồng ý..

Hai người nói chuyện cũng không giấu diếm, cả Nhị hoàng tử và Tịch Dung đều nghe được.

Tịch Dung trưng ra vẻ mặt tự hào, Lạc Lạc nhà nàng chính là lợi hại như vậy.

Nhị hoàng tử lại kinh hãi, nữ nhân này lại có thể làm cho người bảo thủ như Đại tư nông sẵn sàng phá lệ, xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ.

Đám người Đại tự nông vội vàng đi, đoàn người Thời Khanh Lạc cũng nhanh chóng rời nông trang hoàng gia.

Ai ngờ giữa đường trời đột nhiên đổ mưa to, tất cả đường phía trước đều lầy lội, không thể đi.

Người của Tịch Dung lập tức kiến nghị đến ngôi đền đổ nát phía trước tránh mưa.

Vì thế đoàn người đi về phía ngôi đền.

Sau khi đến ngôi đền đổ nát này mới phát hiện, vậy mà có người, còn là người quen.

Tịch Dung nhìn mấy người Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ, khó hiểu hỏi: “Tại sao các người lại ở chỗ này?”

Hề Duệ run run xuống ngưa, trên người dính không ít nước mưa, “Chúng ta cảm thấy ở Kinh thành quá nhàm chán, nên muốn tới nông trang hoàng gia tìm các ngươi, thuận tiện cùng nhau đi săn thú.”

“Ai ngờ trời đổ mưa to, bất đắc dĩ phải tới nơi này tránh mưa, không ngờ lại gặp các ngươi.”

Hắn ta vừa mới nói xong, ngẩng đầu lên đã thấy Nhị hoàng tử đi vào.

Đầu tiên là ngẩn người, sau đó tuỳ ý hành lễ: “Tham kiến Nhị hoàng tử.”

Nhị hoàng tử vẻ mặt ôn hoà đáp: “Ở bên ngoài không cần đa lễ như vậy.”

Mấy người thủ vệ rất nhanh đã đốt lửa, mọi người lập tức qua đó ngồi.

Hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, đặc biệt bên ngoài trời còn mưa to, lại càng lạnh hơn.

Còn có người hầu nấu nước, đưa cho các vị thiếu gia trà gừng đường đỏ tránh cảm lạnh.

Thời Khanh Lạc ngồi xuống sau cùng, cùng mấy người Tịch Dung, Hề Duệ cười nói, trông rất vui vẻ.

Nhị hoàng tử cầm một tách trà nóng nhìn nàng, trong lòng lại suy nghĩ điều gì đó.

Thời Khanh Lạc bị người nhìn chằm chằm lập tức cảm thấy không thoải mái.

Nàng quay đầu nhìn Nhị hoàng tử rồi nhướng mày: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Chưa gặp qua cô nương nào đẹp như ta sao?”

Nghe được lời nàng nói, mấy người Hề Duệ không nhịn được phun ngụm trà trong miệng ra: “Phốc..”

Nữ nhân Thời Khanh Lạc này thật là tuyệt.

Nhị hoàng tử không nghĩ rằng Thời Khanh Lạc sẽ nói như vậy.

Đổi thành nữ nhân khác, chẳng phải nên đỏ mặt khi bị một người có thân phận cao quý, dung mạo xuất chúng nhìn chằm chằm sao?

Đã thế còn không biết xấu hổ hỏi hắn ta chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như nàng.

Hắn ta đường đường là một vị hoàng tử, mỹ nhân nào mà chưa từng thấy qua…

Quả thật Thời Khanh Lạc đã làm cho hắn ta không biết nói gì nữa.

Tịch Dung trừng mắt nhìn nhị hoàng tử: “Nhị biểu ca, tuy rằng Lạc Lạc nhà ta rất xinh đẹp, nhưng cũng là người đã có gia đình, huynh đừng nhìn lung tung.”

Đừng tưởng nàng ấy không biết, vị biểu ca nhìn có vẻ đứng đắn này, thích nhất là lợi dụng mị lực làm cho nữ tử thế gia trầm luân, còn ồn ào sẽ không gả cho ai ngoài hắn ta.

Đừng nói là hắn ta cũng muốn dùng thủ đoạn này với Lạc Lạc?

Nhưng mà trông có vẻ Lạc Lạc không bị dính bẫy.

Lương Hành Thiều: "..." Biểu muội này dám nói hắn ta thèm muốn một nữ nhân đã có gia đình.

Hắn ta đưa tay lên môi ho khan một tiếng: “Khụ, muội hiểu lầm rồi, ta vừa mất xuất thần một lúc.”

Thời Khanh Lạc cười không nói, mà làm ra bộ dạng giải thích chính là che đậy.

Lương Hành Thiều muốn đưa tay xoa ấn đường, hôm nay nay hắn ta thật thất sách.

Từ khi công thức xi măng xuất hiện, hắn ta đã để ý tới Thời Khanh Lạc vàTiêu Hàn Tranh.

Trong lúc vô ý phát hiện mối quan hệ giữa Tiêu Hàn Tranh và Tiêu Nguyên Thạch.

Ngoài ra, đám người Phỉ Dục Triết đột nhiên chạy đến Tiêu gia tại thôn Hạ Khê, còn có cả Mạc Thanh Lăng có quan hệ tốt với phu thê Tiêu Hàn Tranh.

Vì thế, hắn ta lại để thuộc hạ chú ý đến hai người họ nhiều người.

Mấy hôm trước sau khi việc dâng hạt giống xảy ra, hắn ta cũng đã nhận được một phần tình báo chi tiết về phu thê Tiêu Hàn Tranh.

Phát hiện Thời Khanh Lạc không phải là người đơn giản, đặc biệt trong đầu có rất nhiều đồ vật có thể kiếm tiền.

Thậm chí còn làm cho biểu muội kiêu ngạo và ngỗ ngược của hắn ta coi trọng, hai người còn hợp tác với nhau mở tiệm son phấn gì đó.

Hắn ta là một người rất tham vọng, không muốn tương lai quỳ gối dưới người khác, cho nên tự nhiên muốn tranh vị trí kia một chút.

Mà muốn tranh đoạt vị trí kia, tiền bạc rất quan trọng, nếu không thì làm sao thu phục được thiên hạ?

Hắn ta vẫn luôn đi tìm con đường phát tài, lúc trước chịu đựng không ra tay với mỏ muối ở Giang Nam vì hắn ta biết phụ hoàng rất kiêng kỵ điều này.

Chính vì vậy, sau khi phát hiện ra Thời Khanh Lạc có khả năng “Biến đá thành vàng” lập tức muốn thu phục người vào trướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play