Mấy ngày tiếp theo, mặc kệ Tiêu Hàn Tranh đi huyện học, hay là trở về trong thôn, cũng sẽ thỉnh thoảng gặp được Ngô Tế Tế hoặc là Đào Liễu.
Nếu một lần là bất ngờ, liên tiếp như vậy, đó chính là cố ý.
Ngô Tế Tế thủ đoạn hơn Đào Liễu, cố ý té trước mắt hắn.
Bộ dạng nhu nhược rưng rưng nước mắt, thật sự làm cho Tiêu Hàn Tranh vô cùng ghê tởm.
Không nhịn được, đi Thời gia gọi Thời lão tứ ra.
Trực tiếp nói chuyện Ngô Tế Tế chạy đến cố ý hay vô tình gặp mặt hắn nhiều lần, còn cả chuyện té ngã nhào vào n.g.ự.c của hắn nữa.
Hắn cũng không muốn để cho người trong thôn hiểu lầm, nói lời khó nghe gì đó, làm cho tiểu tức phụ không vui.
Cho nên cách nhanh nhất, chính là để Thời lão tứ quản tốt tức phụ của mình.
Thời lão tứ nghe xong lời của Tiêu Hàn Tranh, sắc mặt tái xanh.
Cảm thấy đỉnh đầu của mình có một mảnh xanh tươi.
Cũng không dám giận cá c.h.é.m thớt lên người Tiêu Hàn Tranh, dù sao bây giờ gã thật sự sợ Thời Khanh Lạc.
Vì vậy cam kết sẽ quản tốt tức phụ, sau đó sầm mặt trở về.
Sau khi trở về thì mắng Ngô Tế Tế một trận, cũng không quan tâm nàng ta phản đối, nhốt người ở nhà, không cho phép ra ngoài nữa.
Thời lão tứ cũng không giấu diếm, nói chuyện Ngô Tế Tế chạy ra ngoài muốn câu kết với Tiêu Hàn Tranh cho cả nhà biết.
Chuyện này làm Thời lão thái rất tức giận, chẳng những không cho phép Ngô Tế Tế đi ra ngoài, mỗi ngày còn mắng chửi nàng ta một trận.
Ngô Tế Tế vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì được.
Chỉ nói mấy câu với lão thái thái, lão thái thái đã dẫn theo con dâu khác, chạy vào phòng nàng ta, đoạt đi đồ cưới mà nàng ta mang đến.
Nàng ta phản kháng, còn bị ăn tát.
Gần như mỗi ngày Thời gian đều diễn ra một trận náo nhiệt.
Mà Đào Liễu thấy vậy, cũng vui vẻ xem kịch.
Đồng thời biết, muốn bắt được Tiêu Hàn Tranh không dễ dàng.
Ngày nay, Đào Liễu từ trong bao quần áo lấy ra một bọc thuốc bột.
Sau đó nhét vào trong tay áo, rời khỏi Thời gia
Trực tiếp đi đến xưởng của Tiêu gia.
Nàng ta biết chiều nào Tiêu Hàn Tranh đi học trở về, cũng sẽ đi đón tức phụ nông thôn kia cùng nhau về nhà.
Trong nàng ta lòng vừa hâm mộ vừa vô cùng ghen tị.
Chỉ là một thôn phụ, chỗ nào đáng giá để hắn đối đãi như vậy.
Một mực luôn không thành công, nàng ta ngồi không yên được nữa.
Tiêu Hàn Tranh theo thói quen đến nhà cũ đón tiểu tức phụ, chỉ thấy Đào Liễu từ đối diện giả vờ cầm theo một giỏ rau củ dại đi tới.
Hắn cảm thấy thật phiền.
Mặt lạnh đi đến.
Ai biết, đột nhiên Đào Liễu từ trong tay áo, móc ra một bọc thuốc bột vung đến chỗ hắn.
Trước tiên Tiêu Hàn Tranh giơ tay lên dùng tay áo gạt ra.
Chẳng qua vẫn không có ít bột thuốc dính vào trên tay áo.
Hắn ngửi tay áo một chút, lạnh lẽo nhìn về phía Đào Liễu: "Không biết xấu hổ!"