Đào Liễu không nghĩ đến nam nhân nhìn như lạnh lùng lại dịu dàng như ngọc này có thể nói ra lời độc ác như vậy.
Nhưng làm cho nàng ta không nghĩ đến chính là.
Đột nhiên Tiêu Hàn Tranh đi lên mấy bước, vươn tay bóp mặt mình, sau đó ném một viên thuốc vào trong miệng của nàng ta.
Đào Liễu cảm thấy khẳng định thuốc này không phải là đồ tốt gì, vùng vẫy muốn phun ra.
Nhưng rất nhanh thuốc kia đã tan trong miệng, vị đắng tràn trong khoang miệng.
Lúc này Tiêu Hàn Tranh mới buông nàng ta ra.
Chuyện sau đó càng làm cho Đào Liễu không ngờ chính là.
Trong con ngươi của Tiêu Hàn Tranh tràn đầy ác liệt, vừa lấy khăn tay ra lau tay, vừa nhìn nàng ta.
"Đây là độc dược, rất nhanh ngươi có thể nếm được mùi vị độc phát tác."
“Muốn tính toán người khác, vậy phải chuẩn bị nhận trả thù rồi."
Đầu tiên Đào Liễu đờ đẫn nhìn hắn, hiển nhiên hoàn toàn không ngờ hắn còn có một mặt lạnh khốc như vậy.
Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên cảm giác được toàn thân có một cổ đau đớn không nói nên lời.
Cảm giác đau đớn này từ từ gia tăng lên, cuối cùng nàng ta nhịn không được ôm lấy mình quỳ một chân xuống đất, đau đến mức toàn thân run rẩy.
Đau đớn mức cắn môi run rẩy, không nhịn được muốn lăn lộn trên đất.
Giờ phút này, ở trong lòng nàng ta, hình tượng Tiêu Hàn Tranh đã hoàn toàn sụp đổ.
Nam nhân dịu dàng như ngọc, ưu nhã xuất trần gì đó đều là gặp quỷ, hắn chính là ma quỷ độc ác.
"Đau, đau quá."
Loại đau đớn này, giống như có vô số con kiến chui vào trong xương gặm nhấm nàng ta.
Dù Đào Liễu đã trải qua huấn luyện, cũng không chịu nổi.
nàng ta bò đến ôm chân Tiêu Hàn Tranh cầu xin tha thử: "Ta sai rồi, ta không nên tính toán ngươi, cầu xin ngươi cho ta thuốc giải."
Tiêu Hàn Tranh nhanh chóng tránh thoát tay nàng ta: "Đừng chạm vào ta."
Đào Liễu: "..." Chẳng những Tiêu Hàn Tranh chính là ma quỷ, còn là một nam nhân không hiểu chút phong tình, lại ra tay đối với một nữ tử yếu ớt, miệng còn độc như vậy.
Tiêu Hàn Tranh dùng khăn lau nhiều lần lên tay đã bóp mặt Đào Liễu, lúc này mới vứt cái khăn đi.
Hắn đi đến bên cạnh Thời Khanh Lạc, hỏi nàng: "Nương tử, nàng nói nên xử lý như thế nào?"
Đối đãi với những nữ nhân khác, hắn hoàn toàn không có bất kỳ ý mềm lòng nào: "Trực tiếp để cho nàng ta đau chết, hay là?"
Đào liễu: "..." Quá đáng sợ.
Nàng ta thật sự sợ Tiêu Hàn Tranh rồi.
Câu dẫn gì đó, đều đã biến mất rồi.
Thật ra lúc này trong lòng Tiêu Hàn Tranh rất căng thẳng, lần đầu tiên hắn lộ ra bộ mặt khác của mình trước mặt tiểu tức phụ.
Nhưng hắn không hối hận, bọn họ muốn sống cả đời với nhau, hắn hy vọng nàng có thể hiểu mình và tiếp nhận toàn bộ con người mình.
Thời Khanh Lạc cũng bị tiểu tướng công dọa sợ cho ngây người.
Thì ra tiểu tướng công không chỉ là bánh có nhân mè đen, còn có thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén như vậy.
Chẳng những nàng không sợ không chán ghét, trái lại còn sùng bái nhìn hắn.
Thật lạnh lùng, thật đẹp trai nha!
Đối xử với thân nhân và người của mình, thì ôn nhu ấm áp.
Đối xử với kẻ thù thì tàn nhẫn không chút lưu tình.
Nàng thích tiểu tướng công như vậy.
Nàng chủ động ôm lấy cánh tay của Tiêu Hàn Tranh: "Tranh ca uy vũ!"
"Để cho nàng ta đau c.h.ế.t thật quá đáng tiếc."
"Không bằng vật nào có tác dụng đó đi."