Một nam tử trung niên đứng ở ven tường thấy thế lập tức nhíu mày, không ngoài dự đoán, Tiêu Hàn Tranh rất thờ ơ với mỹ nhân.

Trên đường gã hộ tống Đào Liễu tới Nam Khê, đều thường xuyên bị nàng ta mê hoặc.

Nếu không nhờ lý trí, biết nàng ta là do phu nhân phái tới để câu dẫn Tiêu Hàn Tranh, thì gã ta đã không nhịn được mà chạm vào nàng ta.

Gã bước nhanh tới, đỡ người dậy, quan tâm hỏi: “Chân của ngươi có sao không?”

Đào Liễu đứng lên, lập tức đẩy gã ra, “không sao, ta vẫn tự đi được.”

Nàng ta biết người này có tâm tư với mình, nhưng nàng ta trừ bỏ khinh thường chính là khinh bỉ.

Thứ nàng ta muốn cũng không phải là tiền.

Nếu không phải bị khống chế, nàng ta thật muốn sau khi câu được Tiêu Hàn Tranh không nghe theo tướng quân phu nhân đi hủy hoại thanh danh của hắn, mà sẽ cùng hắn đi thi cử nhân.

Nàng ta nhìn người rất chuẩn, quả thật Tiêu Hàn Tranh không đơn giản, chỉ cần hiện tại không chết, tương lai tiền đồ sẽ rộng mở.

Nàng ta không nhờ đến nam tử trung niên kia, tự mình khập khiễng trở về Thời gia.

Nàng ta suy nghĩ, phải làm cách nào mới có được sự chú ý của Tiêu Hàn Tranh, câu dẫn vào tay đây?

Thời lão tứ trở lại phòng, nhìn thấy Đào Liễu đang ngồi đến phát ngốc, ánh mắt xa xăm, gã lộ ra vài phần si mê.

Ánh mắt này Đào Liễu đã thấy nhiều rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét.

Nhưng vẫn theo lệ đứng dậy, “Thời tứ thiếu gia!”

“Tiểu thư nhà chúng ta giao cho ngươi.” Nói xong, nàng ta rời khỏi phòng dù chân đang đau nhói.

Thời lão tứ lo lắng, “Chân của ngươi làm sao vậy?”

Đào Liễu lãnh đạm nói: “Vừa rồi đi lấy hộp đồ ăn, không cẩn thận ngã làm chân bị thương.”

Nói xong lập tức lui ra ngoài.

Ngô Tế Tế thiếu chút cắn nát răng cửa.

Nàng ta luôn không ưa Thời lão tứ, nhưng khi thấy đối phương bị hồ ly tinh kia mê hoặc, trong lòng càng thêm phần khó chịu.

Vậy nên sau khi lão tứ quay trở lại, lạnh lùng chế nhạo vài câu, không cho phép gã chạm vào mình.

Nàng ta có dấu một cây kéo dưới gối nằm, nếu Thời lão tứ dám chạm vào nàng ta, nàng ta sẽ không khách khí

Ngô Tế Tế biết Đào Liễu có mục đích riêng, nàng ta rũ mắt xuống, nữ nhân kia có thể, vì sao nàng ta lại không?

Tiêu Hàn Tranh mới là trượng phu lý tưởng trong lòng nàng ta.

Nếu nàng ta có thể thành công, thì sẽ hòa ly với Thời lão tứ sau đó tái hôn, Ngô gia chắc cũng sẽ vui mừng vì điều này.

Thời lão tứ vừa mới gặp được đại mỹ nhân, đột nhiên thấy Ngô Tế Tế, lập tức cảm thấy như là cháo trắng, đột nhiên chán không muốn ăn.

Đặc biệt là vừa nhớ tới những chuyện xảy ra ngày đó trong bữa tiệc ngắm hóa, gã lập tức cảm giác chán ghét.

Gã cười lạnh, “Ngươi cũng chỉ là một đôi giày rách, có chút xinh đẹp, ngươi cảm thấy lão tử nguyện ý chạm vào ngươi?”

Ngô Tế Tế sững sờ nhìn Thời lão tứ, không nghĩ gã có thể nói ra những lời như vậy.

Nàng ta vẫn luôn tự tin vào dụng mạo của mình.

Khi nghe những lời ấy, tâm trạng của nàng ta thực khó chịu, nàng ta cầm đồ vật trên giường mà ném thẳng về phía Thời lão tứ, “Tên khốn, tên khốn nhà ngươi.”

Thời lão tứ phiền chán đẩy đồ vật ra, “Người đàn bà đanh đá, lão tử nhìn ngươi đã cảm thấy phiền, tự ngươi ngủ đi.”

Sau đó kéo cửa bước ra.

Nghĩ thầm, nếu có thể bắt được nha hoàn hồi môn mới vừa rồi vào tay thì tốt rồi.

Bên kia.

Tiêu Hàn Tranh đi đến xưởng.



Đã thấy tiểu tức phụ nhàn nhã ngồi ở trong viện phơi nắng.

Thời Khanh Lạc thấy tiểu tướng công tiến vào, cười nhẹ nhìn hắn hỏi: “Nữ nhân câu dẫn ngươi, thế nào? Có phải thực sự là một tiểu mỹ nhân?”

Ngưu thị đã nói nữ tử đó rất quyến rũ, dung mạo xinh đẹp hơn người.

Có người nói với nàng, trong xưởng xảy ra nhiều vấn đề lạ, nàng lập tức đoán được là có người giở trò quỷ, muốn nàng rời đi.

Nhưng nàng cũng rời đi như ý nguyện của đám người kia

Nàng tin rằng tiểu tướng công sẽ không bị người khác cám dỗ.

Nếu là hắn không cầm giữ được, nàng cũng chỉ để hắn cuốn gói cút đi.

Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười nhìn nàng.

Hắn ngồi xuống cạnh nàng, nghiêm túc nói, “Không, chỉ có nương tử của ta đẹp thôi.”

Lời này không phải là tùy tiện nói ra, mà là lời thật lòng của hắn.

Ở trong lòng hắn, nương tử của hắn chính là nữ nhân đẹp nhất.

Dù nàng có ốm yếu xanh xao, hắn đều cảm thấy nàng đẹp.

Chứ nói gì hiện tại, nàng thực xinh đẹp, càng ngày càng đẹp.

Thời Khanh Lạc vừa lòng cười ra tiếng, duỗi tay nhéo nhéo mặt Tiêu Hàn Tranh, “Không tệ.”

Nàng tự tin nhìn hắn nói: “Nhớ kỹ, trong mắt huynh chỉ có ta đẹp nhất.”

Lại bổ sung thêm, “Huynh ở trong mắt ta cũng là mỹ nam tuấn tú nhất.”

Trong mắt Tiêu Hàn Tranh tràn đầy ý cười, “Dù ở trong mắt hay trong lòng nàng đều là đẹp nhất, yên tâm đi.”

Đôi tai Thời Khanh Lạc ửng đỏ lên, những lời âu yếm của tiểu tướng công, thật là dễ nghe mà!

“Tướng công thật biết ăn nói, ta thích nghe.”

Nàng duỗi tay ôm cổ hắn, kéo hắn lại, cắn lên cằm hắn, “Đây là ta đánh dấu, huynh là của ta.”

Nữ nhân đó dám câu dẫn nam nhân của nàng, nàng sẽ tự mình đi gặp nữ nhân đó .

Ánh mắt Tiêu Hàn Tranh âm trầm, tiến đến bên đôi tai đang ửng hồng của Thời Khanh Lạc, nhẹ nhàng cắn cắn vào vành tai, “Ta đây cũng đánh dấu chủ quyền.”

Cái hôn này làm cho tai Thời Khanh Lạc càng thêm hồng, trên mặt cũng có một tầng ửng đỏ.

Quả nhiên tiểu tướng công chính là đại muộn, chẳng qua nàng thích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play