Tiêu tiểu muội cũng cảm thấy rất hứng thú đối với đan quần á, vuốt ve khăn cổ tẩu tử đan.
Nàng ấy cười nói: “Chắc quần áo làm bằng sợi len này sẽ rất ấm áp đi”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, mùa đông mặc áo len rất ấm áp.”
“Hai người lấy cái này đan chơi trước, ngày mai ta sẽ đi phường nhuộm huyện thành, nói người ta nhuộm một ít sợi len màu sắc, đan ra áo len càng đẹp mắt hơn.”
Tiêu mẫu nói: “Chúng ta làm nhiều sợi len một chút, để con cầm đi nhuộm màu.”
Từ khi bà ấy bắt đầu làm nhang muỗi, gần đây còn tiếp quản làm kẹo sữa, cả người Tiêu mẫu đã trở nên vui vẻ, bắt đầu tự tin hơn.
Làm việc cũng càng lưu loát, nhanh gọn.
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Được, ta và mọi người cùng nhau làm.”
Thời gian nhoáng nhanh, đã đến ngày thành thân của Thời lão tứ.
Nàng đã tạm thời hoà thuận với Thời gia, lại là chất nữ, cho nên cùng ngày Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cũng đi tới Thời gia.
Thời gia ỷ vào mình nắm được nhược điểm, cho nên không nỡ tiêu tiền, Thời Khanh Lạc bèn đưa ra một chủ ý, mượn cho Thời lão tứ một chiếc xe bò, dắt theo người trong thôn đi Ngô gia đón dâu.
Ngô gia bị chọc tức không nhẹ.
Nếu cứ như vậy đón nữ nhi đưa đi, Ngô gia còn mặt mũi gì trong huyện thành?
Vậy nên chỉ có thể bóp mũi, đổi xe bò thành xe ngựa của Ngô gia.
Làm chậm trễ giờ lành, Ngô gia bị không ít người chê cười.
Ngô Tế Tế không muốn gả, nhưng Ngô gia chủ và Ngô phu nhân chỉ ném ra một câu, nếu nàng không gả, vậy thì tặng cho nàng ta và di nương nàng ta mỗi người một thước lụa trắng, tự chấm dứt.
Ngô Tế Tế càng không muốn c.h.ế.t nên chỉ có thể chấp nhận.
Lúc nghe được Thời lão tứ mượn một chiếc xe bò tới đón thân, thiếu chút nữa nàng ta đã giận đến muốn trốn hôn.
“Thị nữ” bên cạnh cố ý che giấu dung mạo, dịu dàng khuyên nàng ta.
Lúc này nàng ta mới không tình nguyện lên xe ngựa.
Sau khi tới trong thôn, bái đường hành lễ, Ngô Tế Tế bị đưa vào động phòng.
Chờ khi tiệc rượu ăn uống no vui. Thị nữ kia thấp giọng nói: “Tiểu thư, ta ra ngoài giúp ngươi lấy chút điểm tâm.”
Ngô Tế Tế rất ghen ghét mỹ mạo của người này, chẳng qua Ngô gia chủ đã dặn dò qua, khi tới Thời gia phải nghe theo lời nữ nhân này.
Nàng ta không kiên nhẫn xua xua tay, “Đi đi.”
Thị nữ hơi mỉm cười, kéo cửa đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một nam tử trung niên xuất hiện bên cạnh nàng ta, “Tiêu Hàn Tranh sẽ đi về một mình, ngươi đi tới cửa làm bộ giúp tiểu thư Ngô gia lấy đồ ăn, rồi ngẫu nhiên gặp được hắn đi.”
Thời Khanh Lạc đã bị gã cho người gọi đi đến bên xưởng.
Nữ tử cho gã một ánh mắt yên tâm, “Đã biết!”
Tiêu Hàn Tranh là người rời khỏi bàn ăn đầu tiên, cho nên đi ra khỏi cửa lớn Thời gia cũng chỉ có mình hắn.
Ngay khi đó, một nữ tử mặc chiếc váy hoa hồng, dung mạo xinh đẹp dáng người quyến rũ, vừa vũ mị vừa đơn thuần, tay cầm hộp đồ ăn đi tới.
Tiêu Hàn Tranh không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.