Thời Khanh Lạc thấy ông ta âm thầm đi vào.

Giơ tay lên vẫy vẫy: "Đến đây nói."

Sau khi làm xong kẹo sữa, người làm của Tiêu gia đều đi ra ngoài trước.

Mặc dù Lương Hữu Tiêu có ở đây, nhưng Thời Khanh Lạc không để cho hắn ta đi tránh hiềm nghi.

Phụ thân cặn bã của tiểu tướng công đáng ghét như vậy, tất nhiên muốn để cho các công tử thế gia ở kinh thành kiến thức một chút.

Thời lão tam thấy quý công tử tới từ kinh thành cũng ở đây, đầu tiên là ngẩn ra, còn đang suy nghĩ có nên nói ra hay không.

Thấy Thời Khanh Lạc ngoắc tay, ông ta lập tức đi vào.

Sau khi Thời Khanh Lạc để cho ông ta ngồi xuống, hiếm khi còn rót cho ông ta một ly nước.

Nàng hỏi: "Có tình huống gì?"

Tiêu Hàn Tranh liếc mắt nhìn Lương Hữu Tiêu

Thời Khanh Lạc nói: "Không có gì không thể nói, ông cứ xem người này không tồn tại là được rồi."

Lương Hữu Tiêu: "..." Hắn ta lớn như vậy, sao có thể xem như không tồn tại được?

Chẳng qua hắn ta nhàn rỗi buồn chán, thấy bộ dạng thần thần bí bí của hai người cũng ăn vạ không đi, muốn nghe xong một chút đã xảy ra chuyện gì.

Thời lão tam: "..." Một quý công tử có mặt ở đây, mặt đầy hứng thú nhìn mình, sao ông ta có thể xem như không tồn tại chứ.

Nha đầu này thật thoải mái.

Ông ta nhắm mắt nói: "Bên kia Ngô gia gọi Tứ thúc của ngươi đến."

"Hai ngày trước, muốn cho ta và nương của ngươi, còn có gia nãi của người chạy đến Tiêu gia làm ồn ào, nói là ngươi bất hiếu."

"Còn muốn để cho chúng ta đi huyện nha tố cáo ngươi."

Ông ta lấy lòng nhìn Thời Khanh Lạc: "Ta trực tiếp từ chối nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ngươi cũng không làm gì cả, chúng ta tố cáo không được."

"Lại nói ngươi chính là nữ nhi của ta, tố cáo để ngươi vào nhà giam, cũng không có chỗ tốt nào với chúng ta."

Thời Khanh Lạc mới không tin lời này, nếu như không phải muốn cầu nhi tử, lúc này vợ chồng Thời lão tam khẳng định đã cùng Thời gia âm ĩ đến huyện nha tố cáo nàng bất hiếu rồi.

Nàng tự tiếu phi tiếu nhìn Thời lão tam: "Sau khi ông từ chối, bây giờ bọn họ lại có chút ý mới?" Thời lão Tam bị nàng nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên: "Đúng, hôm nay Ngô gia để cho Tứ thúc của ngươi vào mấy ngày nữa trong bữa tiệc ngắm hoa ở huyện thành, len lén bỏ thuốc cho tướng công của ngươi."

Qua mấy ngày có một vị cử nhân tổ chức tiệc ngắm hoa ở nhà, mời toàn bộ đồng sinh và tú tài cả huyện đến ngắm hoa.

Thời Khanh Lạc có chút bất ngờ, vốn dĩ còn tưởng rằng phụ thân cặn bã và nữ nhân kia sẽ đối phó với mình đầu tiên.

Nàng nhíu mày hỏi: "Bọn họ muốn tìm một nữ tử thừa dịp làm bậy với tướng công của ta ở tiệc ngắm hoa?"

Thời lão tam phát hiện nữ nhi này, thật thông minh không giống bình thường.

Ông ta gật đầu nói: "Đúng vậy, Ngô gia để cho một nữ nhi thứ xuất của mình, cùng một chỗ với tướng công của ngươi, sau đó để cho mọi người đều nhìn thấy.”

“Nghe nói thứ nữ đó cũng xem trọng tướng công của ngươi, chủ động nói nguyện ý phối hợp."

Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Đám người Ngô gia này đúng là chịu bỏ tiền vốn, lại lựa chọn tự thân ra tay!"

Nàng lại hỏi: "Sau đó thì sao? Không chỉ có chút chuyện này đi?"

Thời lão tam ngượng ngùng nói: “Sau đó để cho ta và nương của ngươi, dẫn ngươi đến bờ sông, đẩy ngươi xuống."

"Làm cho mọi người nghĩ rằng ngươi bị kích thích, bị tướng công ép nhảy sông."

"Chờ đến sau khi tang lễ của ngươi..."

Thấy ánh mắt bất thiện của nữ nhi nhà mình, ông ta lập tức nói: “Tang lễ là bọn họ nói, không phải ta nói."

Bây giờ ông ta cũng không hy vọng nữ nhi đi xuống đất tìm sư phụ của mình, nếu không nhi tử của ông ta phải làm thế nào.

Thời Khanh Lạc gật đầu bày tỏ tin tưởng: "Tiếp tục."

Thời lão tam lại nói: "Nói là chờ mấy tháng sau, Ngô gia đưa thứ nữ đó đến, buộc tướng công của ngươi cưới vào cửa."

"Còn muốn truyền chuyện này khắp huyện thành."

“Tướng công của ngươi là một người đọc sách, trong lúc đám học sinh khác tụ lại ngắm hoa, tướng công của ngươi lại cưỡng ép thứ nữ Ngô gia."

"Lại éo vợ cả nhảy sông tử vẫn, với danh tiếng này tiếp tục thi khoa cử là chuyện không thể."

"Chờ sau khi ngươi không còn, đoán chừng Ngô gia sẽ nuốt trọn mấy cái xưởng của Tiêu gia."

Ông ta bổ sung: "Cái cuối cùng là ta đoán thôi."

Nêu không Ngô gia cũng không cần lấy thứ nữ ra, khẳng định là nhớ mong xưởng Tiêu gia.

Có lẽ Ngô gia cho là nha đầu này tương đối lợi hại, chỉ cần chờ nha đầu này chết, một thư sinh như Tiêu Hàn Tranh hoàn toàn không hiểu chuyện kinh doanh.

Đám Ngô gia lại gây khó dễ chèn ép chuyện kinh doanh một chút, muốn cướp xưởng và công thức còn không đơn giản sao.

Sắc mặt Tiêu Hàn Tranh không thay đổi, nhưng đáy lòng đã tràn đầy lệ khí.

hắn hận không phải đôi nam nữ cặn bã kia muốn phá hư thanh danh của hắn, mà là bọn họ lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu tức phụ.

Đây hoàn toàn là đạp vào ranh giới cuối cùng của hắn.

Rất tốt, hắn nhớ kỹ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play