Bên kia thôn.

Mấy ngày nay Lương Hữu Tiêu đều đi dạo trong thôn, thường xuyên đi theo Thời Khanh Lạc, đi xem xưởng của Tiêu gia.

Hôm nay hắn ta mang theo gã sai vặt đi đến xưởng.

Thời Khanh Lạc mới vừa cho người làm kẹo hạnh nhân và kẹo sữa.

Trên núi, những con bò đã bắt đầu cho sữa, nàng cho người tới vắt, ngoại trừ sữa uống mỗi ngày. Còn lại đều mang đi làm thành kẹo.

Hôm nay Tiêu Hàn Tranh được nghỉ ngơi nên tới làm kẹo sữa với nàng.

Lương Hữu Tiêu là người đặc biệt tự giác, đi qua bốc một viên kẹo hạnh nhân cho vào miệng.

Ánh mắt lập tức sáng lên: ”Hương vị của kẹo này không tệ.”

Thời Khanh Lạc phát hiện, cái tên gia hỏa này chính là một tên tham ăn chính hiệu.

”Đương nhiên không tồi rồi.”

Lương Hữu Tiêu ngẫm nghĩ, tuy rằng cọp cái này chẳng có trù nghệ gì nhưng lại có thể làm ra nhiều đồ ăn đa dạng, thơm ngon

Hắn ta hỏi: ”Ngươi chuẩn bị bán kẹo này thế nào?”

“Hay là tới ngay cửa thôn mở cửa hàng bán.”

Hiện tại cửa hàng ở cửa thôn đều được sửa chữa lại. Các thương nhân từ nơi khác tới để buôn bán sỉ, hoặc là ở trong thành có người đến mua bán lẻ. Hiện tại đều đang ở đó buôn bán.

Lương Hữu Tiêu hơi nhíu mày: ”Ngươi có nhiều việc, không bằng giao cho ta đi.”

Thời Khanh Lạc trừng mắt hắn ta: ”Không giao.”

Nếu để tên gia hoả này thầu bao hết, về sau kẹo hạnh nhân và kẹo sữa chỉ có thể chuyên cung cấp cho quý nhân.

Nàng vẫn hy vọng tương lai bá tánh Đại Lương đều có thể mua kẹo của nàng nếm thử.

“Nếu ngươi cảm thấy có hứng thú, có thể làm một cái khế ước, có thể mua một ít rồi cho người đến kinh thành bán thử.”

Đến Kinh thành mua bán, là chuyện có thể tạo ra danh tiếng.

Cả ngày đám người này chỉ nghỉ lấy đồ từ nàng.

Lần trước Bạch Hủ cũng quấn lấy nàng nói muốn thầu bao thế này thế kia, còn muốn xây xưởng gia cụ,đều bị nàng từ chối.

Gia cụ này nàng lười làm.

Hiện tại ít nhất muốn bảo trì sự độc đáo độc nhất trong nhà, về sau muốn kinh doanh lại nói sau.

Nàng muốn nghiên cứu làm ra đồ vật, nhưng chỉ muốn bán sỉ, không cho cá nhân thầu.

Lương Hữu Tiêu: “...” Thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của nữ nhân này.

Rõ ràng để hắn ta làm, nàng không cần bán sỉ vất vả, giá cả cũng cao, vậy mà nàng lại từ chối.

Hắn ta nói không nên lời: “Được rồi, chuẩn bị một đợt hàng cho ta đi,, ta mang về kinh thành.”

Hắn ta là người không hứng thú gì với chuyện trong triều, hắn ta chỉ thích tiền.

Vì vậy, trước kia còn ở kinh thành, hắn ta nói với người nhà muốn làm thương nhân, còn muốn ra ngoài biển buôn bán.

Không chỉ bị người nhà ngăn cấm, còn bị một trận đòn. Nhưng hắn ta không c.h.ế.t tâm, bí mật đi gầy dựng một cái hiệu buôn, chuẩn bị làm đến cùng.

Sĩ nông công thương, tuy rằng ở Đại Lương, địa vị của thương nhân cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật là xếp cuối cùng.

Tất nhiên trong nhà hắn ta cũng có cửa hàng, nhưng cũng chỉ là phụ, đều giao cho quản sự, chưởng quầy quản lý. Con cháu thế gia hoàn toàn không nhúng tay vào mấy việc này.

Cho nên, người nhà hắn ta cảm thấy việc hắn ta làm rất mất mặt.



Ban đầu, hắn ta chỉ nghĩ làm chơi chơi, nhưng vì người nhà phản đối kịch liệt, còn ngăn cản hắn ta, làm cho hắn ta sinh ra ý nghĩ phải làm cho được. Các ngươi không cho ta làm, ta càng muốn làm, càng muốn làm cho tốt.

Mở mấy cửa hàng làm gì, nếu đã làm thì phải làm to nhất lớn nhất để người khác chấn động.

Từ khi phát hiện những thứ tốt của Thời Khanh Lạc, hắn ta lập tức nhìn chằm chằm.

Vậy mà con cọp cái này có thể làm ra kẹo hạnh nhân, kẹo sữa, đều là thứ trước đây hắn ta chưa từng thấy qua.

Những người ở kinh thành cũng chưa từng thấy qua.

Không chỉ hương vị thơm ngon, ói mà Thời Khanh Lạc còn nói có thể bồi bổ thân thể.

Bây giờ chỉ có thể làm lấy trước một đợt xem hiệu quả bán ở kinh thành như thế nào.

Cũng xem thử phản ứng của người nhà ra sao.

Hắn ta không nhịn được, giống như đang than thở với chính mình: ”Muốn làm điều mình thích, sao lại khó khăn đến thế.”

Nghe được lời cảm thán của hắn ta, Thoừi Khanh Lạc cũng sinh ra vài phần đồng cảm.

Khi còn ở thời hiện đaị, lúc nàng muốn vào viện nông lâm để học, giai đoạn đầu cũng bị ngăn cản rất nhiều, nếu không vì nàng cố gắng và nỗ lực không ngừng, không chừng sẽ bị bắt đi làm ở công ty.

“Chỉ cần ngươi có thể tự làm nên danh tiếng, thời gian dài sẽ được tán thành thôi.”

Đại Lương vừa được thành lập cách đây ít năm, nền kinh tế vẫn còn bị chiến tranh ảnh hưởng.

Vì vậy, sau khi tân Hoàng lên ngôi, đã cố gắng nâng địa vị của thương nhân và ban hành nhiều chính sách có lợi cho thương nghiệp phát triển.

Ví dụ như, không có hạn chế cách ăn mặc của thương nhân, hài tử nối dõi của họ có thể tham gia các kỳ thi khoa cử của triều đình.

Tuy rằng nói sĩ nông công thương, nhưng trừ bỏ sĩ ra thì công, nông thật sự có thể cao hơn thương sao.

Chẳng qua mạnh miệng thôi,, trừ bỏ quyền lợi, thì ai có tiền chính là đại gia.

Thương nhân có nhiều nô bộc, trong đó có không ít người xuất thân từ nông gia.

Thân phận và gia thế của Bạch Hủ, nếu muốn làm lớn, vẫn xuất phát thấp.

Còn thân phận của Lương Hữu Tiêu không tệ, cho nên Thời Khanh Lạc vẫn duy trì mối quan hệ hữu hảo với hắn ta, nhân tiện làm việc cùng.

Lương Hữu Tiêu nghe được những lời này, cảm thấy đây chính là tri âm!.

Đúng lúc này, Thời lão tam lén lút đi vào: ”Nha đầu, có chuyện rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play