Sau khi nghe giải thích xong, mọi người đều bán tín bán nghi.

Tiêu Nguyên Thạch không giải thích thêm nữa, rất nhiều chuyện nói nhiều quá lại rối tinh rối mù.

Ông ta vội nói rằng trong nhà đã chuẩn bị quần áo và đồ ăn, xin phép đưa cha nương về thay quần áo và ăn cơm trước.

Ông ta thật sự rất sợ việc ở lại nghe những người này nói chuyện, ngày mai lại bị đồn thổi linh tinh, lại càng sợ người khác cười nhạo.

Ông ta rất xấu hổ thân phận nông dân của mình, ông ta thực sự không muốn mọi người biết quá khứ của mình.

Đó là quá khứ mà Tiêu Nguyên Thạch ngại nhắc đến nhất, cho nên ông ta mới không muốn người nhà đến đây.

Lúc trước ông ta kiểm soát rất tốt đám người này, tại sao bây giờ bọn họ lại cả gan làm loạn như thế?

Sau khi đưa đám người Tiêu gia ra khỏi nhóm người vây xem, Tiêu Nguyên Thạch thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta nheo mắt lại suy nghĩ, vừa rồi nương có chỗ không đúng, nếu là lúc trước nhất định sẽ trực tiếp trách mắng, sao bây giờ đã có vẻ như đã thay đổi tính nết rồi?

Phải tgeo dõi chuyện này mới được.

Khi đến phủ tướng quân, người Tiêu gia nhìn xung quanh phủ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Phủ tướng quân không chỉ rất lớn, mà còn có rất đông người hầu.

Quần áo mà nô bộc mặc còn đẹp hơn quần áo họ mặc trong thôn.

Quả nhiên như lời Thời Khanh Lạc nói, nữ nhân kia tùy tiện gửi đồ nô bộc không thèm mặc cho bọn họ, mà bọn họ còn tưởng đó là đồ quý giá.

Nữ nhân c.h.ế.t tiệt kia chơi đùa bọn họ giống như một kẻ ngốc...

Trong lòng lão thái thái khó chịu, mặt mày sưng xỉa.

Trước ánh nhìn dòm ngó của mấy người quản gia và nha hoàn nô bộc, bà ta nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói: "Tức phụ ngươi đúng là kiêu ngạo không coi ai ra gì, công công bà bà đến còn không ra đón." Lời bà ta tràn đầy châm chọc, trong lòng còn vô cùng tức giận.

Như lời Thời Khanh Lạc đã nói, rõ ràng bà ta mới là nương của lão nhị, chưa phân gia thì bà ta chính là người quản lý cái phủ này.

Đáng lẽ nữ chủ nhân uy nghiêm của phủ tướng quân, thuộc về bà ta, nhưng bây giờ lại thuốc về một đứa mồ côi không biết liêm sỉ.

Tiêu Nguyên Thạch vẫn vui vẻ cười đáp: "Xuân Như không có biết cha nương tới nên không thể ra tiếp đón, mong cha nương thứ tội cho nàng."

Thánh thượng lấy hiếu để trị thiên hạ, đứng trước mặt cha nương ông ta không thể nói năng hỗn xược, làm những điều trái với luân thường đạo lí.

Đặc biệt tuy rằng cha nương có chút bất công nhưng nhiều lúc đối với đứa con thứ hai ông ta cũng không tệ, chưa bao giờ đánh ông ta.

Ông ta không thể để cho người khác nắm lấy nhược điểm.

Tiêu lão thái chế giễu: "Ngươi cho rằng ta già lẩm cẩm rồi sao? Ở đây có nhiều nô bộc như vậy, chẳng lẽ còn không biết đường đi bẩm báo?"

“Đừng cho rằng dễ dàng ra oai phủ đầu, muốn để bà lão như ta nhìn sắc mặt nó mà làm việc à!”

Từ khi bước chân vào phủ tướng quân, Tiêu lão thái trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, bà ta không còn giả vờ là một bông sen trắng già nua như bên ngoài nữa.



Đây cũng là điều bà ta học được từ Thời Khanh Lạc, với người bên ngoài thì đừng la lối khóc lóc, hãy tỏ ra là mình vô cùng yêu quý lão nhị, nhi tử của họ là người chân thành và có lý lẽ.

Còn bên trong, phải thể hiện rõ uy quyền bản lĩnh của bậc làm cha làm nương, nếu không nhất định sẽ bị chèn ép bởi hai đứa súc sinh không nghe lời này.

Họ đã bán hết nhà ruộng đất, chính là một người chân trần không sợ ướt chân, xem ai nhẫn tâm hơn.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta cảm thấy nương đã thực sự trở nên thông minh hơn rất nhiều, hay là do ai đã dạy bà ta?

Ông ta liếc nhìn Vương thị cùng Ngô thị, ánh mắt dừng lại trên người Ngô thị.

Tam thẩm Ngô thị rất mưu mô, giỏi khiêu khích nên rất có thể là nàng ta.

Có thể thấy lời nói hành vi của bọn họ lúc nãy khác hoàn toàn với lúc còn ở thôn Hạ Khê.

Ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông ta nói: “Nương, người đừng hiểu lầm Xuân Như, nàng ấy không phải là người bất hiếu như vậy!”

Tiêu lão thái hừ hừ nói: "Ngươi là đứa bất hiếu, có tiểu tức phụ liền lập tức quên cha nương, ngươi còn không hỏi thăm chúng ta lên kinh thành có vất vả hay không, đã vội vàng lên tiếng bên tức phụ rồi.”

Bà ta tỏ vẻ buồn bã: “Lão nhị, hành động của ngươi thật sự làm cha nương tổn thương!”

Nữ nhân c.h.ế.t tiệt Thời Khanh Lạc đã đúng, Cát Xuân Như kia quả thật muốn ra oai phủ đầu với bọn họ.

May mắn thay, Thời Khanh Lạc đã dạy bọn họ cách đối phó.

Bà ta lại thầm chửi rủa tức phụ mới của Lão nhị, nàng ta là một con hồ ly tinh, nó câu dẫn nhi tử của bà ta đến mức thần hồn điên đảo, thật không thể chấp nhận được.

Những người khác trong Tiêu gia cũng lên giọng khiển trách Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu Nguyên Thạch: “...” Vậy mà ông ta lại không thể nói được điều gì

Có gì đó không ổn, những người từ nhà cũ có điều gì đó bất thường vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play