Đúng lúc này, Cát Xuân Như ăn mặc sang trọng đẹp đẽ quý giá, khoan thai đến muộn,
Vừa rồi nghe nha hoàn tới báo người ở quê đến, trong lòng thì chán ghét, nhưng mặt ngoài vẫn ôn nhu cười hỏi: “Cha, nương, sao mọi người lại đến đây?"
Tiêu lão thái nhìn một thân đẹp đẽ quý giá của đối phương, kim thoa trên đầu và vòng vàng trên tay thoạt nhìn rất có giá trị, trong lòng vô cùng không vui.
Lão nhị súc sinh, ngươi chưa bao giờ mua tặng nương ngươi một món đồ quý giá.
Bà ta liếc nhìn Cát Xuân Như, ánh mắt rét lạnh: “Tại sao ta lại không được phép đến phủ tướng quân?”
“Để ta ra ngoài hỏi mọi người thử, cha nương đến thăm nhi tử mà tức phụ nó không ra chào đón thì sao đây?”
Cát Xuân Như sững sờ, hiển nhiên không ngờ lão thái thái lại nói như vậy, trước đây khi về thôn những người này luôn cung phủ nàng ta, sao hiện tại thay đổi lại thay đổi rồi?
Nàng ta lập tức nói: "Ta không có ý đó, ta chỉ có chút tò mò tại sao cha nương lại đến kinh thành thôi?”
“Nếu viết thư sớm hơn, còn có thể để phu quân phái người đến đón rồi."
Nếu để lão thái thái ra ngoài nói những lời này, hình ảnh mà nàng ta đã cố gắng xây dựng ở kinh thành sẽ bị tổn hại, đó là điều không thể chấp nhận được.
Trong lòng nàng ta vừa khinh thường vừa căm ghét những người này, nhưng nàng ta không thể lộ ra ngoài, nếu không lão thái bà này sẽ đi ra ngoài nói nàng ta bất hiếu, như vậy sẽ rất phiền phức.
Nàng ta không biết, vừa rồi lão thái thái bôi đen nàng ta ở bên ngoài, nếu biết nàng ta chắc chắn sẽ tức c.h.ế.t mất.
Tiêu lão thái cười lạnh: “Chúng ta không dám quấy rầy các ngươi.”
Sau đó lão thái tiếp tục mỉa mai: “Có người bên gối như ngươi, nhi tử ta sao dám đi đón!”
Thời Khanh Lạc nói đúng, bà ta đến phủ tướng quân để lấy lại quyền điều hành phủ tướng quân, cho nên hai người đã được định sẵn là kẻ thù rồi.
Bà ta không cần phải bày ra sắc mặt tốt, cứ chèn ép nô bộc nha hoàn trong phủ là được.
Trên đường bà ta đã phải chịu đựng quá nhiều, bây giờ Tiêu lão thái tức giận một bụng không có chỗ phát tiết.
Đối với nhi tử, bà ta vẫn có phần sợ hãi, nhưng với con dâu mới này thì không.
Cát Xuân Như rất ngạc nhiên, hình như Tiêu lão thái đã thay đổi?
Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, nhìn chằm chằm Tiêu Nguyên Thạch, sau đó nhẹ giọng giải thích: “Không, ta không có.”
Tiêu Nguyên Thạch cũng cảm thấy đau lòng, không đón những người này lên kinh thành đúng là chủ ý của ông ta.
Ông ta vừa định nói, Tiêu lão thái đột nhiên ngồi bệt xuống đất khóc lớn.
"Mệnh ta thật khổ, bao nhiêu của ngon vật lạ ta đều dành dụm nuôi nấng nhi tử, ăn cũng không nỡ ăn, tất cả đều cho nó, bây giờ lại bị tức phụ của nhi tử ghét bỏ.”
“Còn không bằng ta c.h.ế.t đi cho rồi, ta ăn ở như thế nào lại nuôi nấng một đứa nhi tử bất hiếu, một đứa con dâu không coi trọng bà bà.”
“Hai tên súc sinh, ở kinh thành ăn sung mặc sướng, nô bộc thành đàn ấy vậy mà lại bỏ rơi huynh đệ cha nương ở quê.”
“Ông trời nhanh đánh sấm sét trúng hai súc sinh này đi."
Bọn họ đã thành công tiến vào phủ tướng quân, ai không biết diễn kịch, diễn bên trong lại diễn bên ngoài, khụ khụ!
Tiêu Nguyên Thạch cùng Cát Xuân Như: "..." Đây mới chính xác là Tiêu lão thái mà hai người biết.
Nhưng những lời này quá khó nghe, sắc mặt của cả hai đều đen lại.