Thời đại này phải luôn luôn đặt chữ hiếu lên đầu, quả thật cách hành xử này của phu thê Tiêu tướng quân thật làm cho mọi người phải khinh bỉ.

Khó trách Tiêu Nguyên Thạch được phong tướng quân lâu như vậy rồi, mà chưa ai thấy người nhà của ông ta, hóa ra nguyên nhân là do thê tử ghét bỏ, ông ta cũng dung túng mà thuận theo.

Nghe nói Tiêu Nguyên Thạch đặc biệt sủng ái tiểu kiều thê trẻ tuổi kia, nhưng cũng không thể vì thế mà bất hiếu với cha nương được!

Hơn nữa bọn họ cũng không ngờ tới, chỉ nghe nữ quyến trong nhà luôn miệng khen Tiêu phu nhân ôn nhu hiền huệ, hóa ra lại là một kẻ hai mặt.

Thấy mọi người bắt đầu trách mắng mình và thê tử bất hiếu bởi vì một câu nói của đại tẩu cùng tam đệ muội.

Tiêu Nguyên Thạch thật muốn lập tức ném bay bọn họ ra khỏi kinh thành.

Ông ta giải thích: "Hai vị tẩu tẩu hiểu lầm rồi, Xuân Như hoàn toàn không có ý đó, nàng ấy còn chủ động đưa ra ý kiến, sau khi dàn xếp ổn thỏa sẽ lập tức tiếp đón cha nương tới kinh thành."

Đương nhiên là không hề có việc này, là ông ta tùy cơ ứng biến..

Tiếp theo Tiêu tướng quân bày ra vẻ mặt áy náy cùng xấu hổ: "Ta lại càng không biết cha nương vì nhớ nhung mà bán cả ruộng đất tới đây, ta thật hổ thẹn với cha nương."

Lời vừa dứt, Tiêu lão đại liền trưng ra vẻ trấn an, chủ động đưa tay vỗ lấy vai Tiêu Nguyên Thạch.

"Không sao cả, từ giờ trở đi, ngươi phải hiếu kính với cha nương thật tốt đó."

Hôm nay Tiêu Nguyên Thạch một thân mang áo gấm xám nhạt, bị vỗ như vậy, nháy mắt trên vai xuất hiện dấu bàn tay bẩn.

Ông ta ghê tởm vô cùng, muốn đánh một chưởng cho tên đại ca này ngã trên đất..

Nhưng ngoài mặt vẫn phải bày ra bộ dáng huynh đệ hòa thuận tôn kính lẫn nhau: "Đại ca nói rất đúng."

Tiêu lão thái thì xoay người lại, vẻ mặt cảm động vô cùng lôi lôi kéo kéo Tiêu Nguyên Thạch, nói: "Tương lai phu thê già chúng ta đều dựa vào con."

"Năm đó ta và cha ngươi còn không nỡ ăn, dứt ruột dành dụm cho ngươi được một khoản, lại kiên trì con tham gia quân ngũ bảo vệ quốc gia, hiện tại con có tiền đồ, lại biết hiếu kính cha nương, nương thật sự vô cùng vui mừng."

Đây đều là những lời mà Thời Khanh Lạc dạy bà ta nói, từ đầu tới cuối bà ta đều nói không sót một chữ nào trước mặt mọi người.

Còn về chuyện không nỡ ăn, rồi dứt ruột dành dụm một khoản cho lão nhị này, tất nhiên đều là giả.

Tuy rằng nhà cũ Tiêu gia không phải giàu có gì, nhưng cũng không tới mức nghèo khó như vậy.

Đối với đứa con này, tuy rằng họ là kiểu đứa lớn thì coi trọng, đứa nhỏ thì yêu chiều, nhưng cũng không đối xử với ông ta quá khắt khe.

Cũng không có để ông ta đói kém, cho nên bọn họ muốn ông ta hiếu thuận là chuyện tất nhiên.

Thời Khanh Lạc nói, bà ta phải đánh bài tình cảm, lão nhị tuyệt đối không thể phản bác lại.



Người bên ngoài đều cảm thấy bà ta chính là bà cũ hiểu lý lẽ, tương lai đi ra ngoài nói xấu, khụ khụ, đi ra ngoài tuyên truyền con dâu bất hiếu, người tin bà ta sẽ càng nhiều hơn.

Quả nhiên, nghe được những lời nàng nói, Tiêu Nguyên Thạch vô cùng bực tức.

Nương ông ta từ khi nào lại trở nên có đầu óc như vậy? Vậy mà có thể nói được những lời này.

Mấu chốt còn đều là lời nói bừa. Trước kia ở nhà ông nhà không được sủng ái, sao bọn họ có thể nhịn ăn dành dụm cho ông ta được.

Mặt ngoài là nói tham gia quân ngũ, nhưng thực chất là đi phục vụ lao dịch, hai vợ chồng già đều luyến tiếc không muốn để cho lão đại và lão nhị đi, vậy nên ông ta đành phải chịu trận.

Nhưng qua miệng người nương này, thì mọi chuyện đều là vì lo nghĩ cho ông ta.

Người Tiêu gia còn chủ động sôi nổi phụ họa thêm, một bộ dạng lúc trước vì muốn Tiêu Nguyên Thạch làm đại tướng quân, cha nương đã chịu không ít khổ.

Cảnh tượng này làm Tiêu Nguyên Thạch tức muốn hộc máu, đám người thật này thật quá vô sỉ, là những kẻ không biết xấu hổ.

Mấu chốt chính là ông ta không sợ người không biết xấu hổ, mà sợ người đã không biết xấu hổ lại còn thông minh…

Nếu đám người lão thái thái trước mặt mọi người làm trò vừa đánh vừa mắng ông ta, hoặc là như ở trong thôn, la lối khóc lóc vì sao không dẫn đi đến kinh thành.

Ông ta có thể giả bộ bị ủy khuất, không từ biện pháp nào, nói rằng cha nương huynh đệ thật sự không có tốt như vậy, để mọi người đồng tình với ông ta.

Ai biết đám người này lại ra bài không theo lẽ thường, lúc này nội tâm của ông ta hỏng mất rồi.

Tiêu Nguyên Thạch không thể không gì đành làm bộ tươi cười nói: "Năm đó ít nhiều cũng là nhờ công lao của cha nương, tất nhiên đệ phải hiếu kính cha nương rồi."

Hiện tại ông ta không thể không nói như vậy được, dù nói chân tướng cũng không ai tin, ngài mai tuyệt đối có thể trở thành kẻ bất hiếu bị người trách mắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play