Sở Tang Ninh không biết tình cảnh của mấy người họ, nếu biết thì cô cũng sẽ nói một câu đáng đời, biết rõ Hạ Duyệt Dương là người như vậy mà họ còn đồng ý cùng ăn cơm, mấy nam thanh niên trí thức này phải có ý thức chịu trách nhiệm.

Rất nhanh, Sở Tang Ninh ăn xong đồ ăn thì tự giác cầm đồ đạc đi ra ngoài, cũng không nhìn các nam thanh niên đang rục rịch muốn bắt chuyện với mình ở cửa phòng bếp.

Cô vẫn đi cắt cỏ lợn, sau khi lên núi nhìn thấy người quen, cô lập tức nở nụ cười, tiến lên xoa cái đầu nhỏ của Giang Phán An, "Sao em cũng chạy tới đây, người ta nói chân núi này không an toàn."

Giang Phán An ngây ngốc nhìn về phía Sở Tang Ninh cười một cái, móc từ trong túi ra một quả trứng gà, nhón chân nỗ lực đưa tới trước mặt Sở Tang Ninh: “Chị ơi, chị ăn đi." 

Sở Tang Ninh dù có điên đến mức nào cũng sẽ không lấy đồ của cậu bạn nhỏ, cô lại đẩy cho cậu: "Chị không ăn, em ăn đi."

Ai ngờ Giang Phán An cũng là người bướng bỉnh, Sở Tang Ninh không cần cậu cũng không ăn, tội nghiệp cúi đầu, nắm trứng gà trong tay cũng không nói chuyện khiến Sở Tang Ninh bắt đầu suy xét lại, có phải mình nói chuyện quá thẳng thắn làm cho cậu nhóc tổn thương rồi không?

Hai người đứng đối diện nhau không nói lời nào, vẫn là Sở Tang Ninh không kiên trì nổi, cô bất đắc dĩ cầm trứng gà, cẩn thận bóc ra, "Được, chị ăn, nhưng chị ăn không hết, em chia một nửa với chị được không?"

Ánh mắt Giang Phán An sáng như đuốc, hưng phấn gật đầu nhìn Sở Tang Ninh, nhét nửa quả trứng gà vào trong miệng, cậu mới hoạt bát mở miệng: "Chị ơi, quả trứng gà này là bà cho em, bà em muốn chia cho chị."

Hôm nay là Lâm Tú Chi dặn dò cháu trai mình cầm trứng gà đến, cả thôn Trường Hưng không lớn, nhà ai xảy ra chuyện gì vừa liếc mắt đã thấy rõ ràng, hai bức tường chỗ phòng ở của thanh niên tri thức cũng không che giấu được chuyện gì cả. Mọi chuyện đều rõ như ban ngày

Chuyện xấu của khu phòng này, Lâm Tú Chi cũng không cần tìm người hỏi thăm gì, mỗi người bàn tán một câu, nghe sơ qua cũng hiểu hết, lúc này bà mới thương Sở Tang Ninh, muốn cháu trai lấy trứng gà an ủi cô.

Tuy rằng thời gian ở cùng một chỗ với Sở Tang Ninh không dài nhưng chuyện Lâm Tú Chi trải qua còn nhiều hơn số muối mà đám người trẻ tuổi này ăn, bà nhìn người rất chuẩn.

Sở Tang Ninh vừa nhìn đã biết không có ý xấu gì, khẳng định là những người khác kiếm chuyện mới khiến cho khu phòng ở hàng đêm không yên.

"Hóa ra là vì chuyện này.” Sở Tang Ninh nghe xong lời của Giang Phán An, dở khóc dở cười: "Chị không sao, không ai dám ức hiếp chị cả."

Tính cách Sở Tang Ninh thuộc kiểu người không phạm ta ta không phạm người, ngày bình thường cũng không thích dính líu nhiều nhưng nếu xem cô là người dễ bắt nạt thì là nhầm chắc rồi.

"Chị không tức giận là tốt rồi, em nói chị nghe, chị hãy coi lời nói của mấy người kia như chó sủa ấy, đừng để ý."

Sở Tang Ninh mím môi cười khẽ, "Được."

"Đi, chị đưa em đi bắt chim sẻ.” Sở Tang Ninh nắm tay Giang Phán An cùng chơi ở phía sau chân núi .

Suốt buổi chiều, người ta thường nghe thấy Giang Phán An hét lên đầy phấn khích ở phía sau núi: “Chị ơi, chị thật tuyệt vời.

"Chị ơi nhìn này, chỗ đó cũng có mấy con."

"Oa, thật nhiều nha, chị thật lợi hại."

Sở Tang Ninh theo thường lệ thả một nắm hạt kê* xuống đất, không ngờ những con chim sẻ này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, liên tục dính bẫy.

Sở Tang Ninh cầm vài con, Giang Phán An cũng cầm đầy hai tay, hai người chơi cả buổi Sở Tang Ninh mới nhớ hôm nay cô còn chưa cắt cỏ.

Sau khi Giang Phán An biết được, cậu lập tức ngăn Sở Tang Ninh lại, cậu nhóc vỗ ngực cam đoan với Sở Tang Ninh: "Chị đừng lo lắng, em tìm người giúp chị."

Cậu đặt chim sẻ xuống đất, vui vẻ chạy ra ngoài, không tới mấy phút đã thở hổn hển trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Chị ơi, chúng ta đi trước đi, em tìm tụi Đại Nha tới hỗ trợ."

"Vì sao họ chịu giúp vậy?”Sở Tang Ninh rất tò mò.

Giang Phán An gãi đầu cười ha ha, ngại ngùng trả lời: "Em cho họ mấy viên kẹo."

Sợ Sở Tang Ninh tức giận, Giang Phán An vội vàng giải thích: "Không phải kẹo sữa chị cho, là đường cứng em để dành được trong ngày tết."

"Em mới bao lớn mà đã biết dùng đồ thu mua lòng người rồi hả, đi đi.” Sở Tang Ninh lo lắng nếu để cho những người khác nhìn thấy mấy con chim sẻ trên mặt đất, nói không chừng lại muốn gây sự.

Tuy nói hiện tại mọi thứ trên núi đều là của nhà nước nhưng bình thường mọi người lên núi hái rau dại hoặc đặt một hai cái bẫy bắt chút thú rừng sống đỡ đần gia đình, mọi người ngầm hiểu thì sẽ không nói gì.

Nhưng Sở Tang Ninh là một thanh niên trí thức ngoại lai, cô lại bắt được nhiều chim sẻ như vậy, ai nhìn mà không nóng mắt, muốn đến chỗ trưởng thôn tố cáo, vậy thì trưởng thôn cũng không cách nào bao che mình.

Hai người xách theo mười mấy con chim sẻ nhanh chóng đi đến nhà họ Giang, vừa vặn hôm nay Lâm Tú Chi không lên đồng, nhìn thấy cháu trai và Sở Tang Ninh đến, bà lập tức nghênh đón.

"Chao ơi, Tang Ninh tới rồi hả, mau vào nhà ngồi, đi, vào nhà ngồi."

“Dì à, đây là chim sẻ mà cháu và Phán An bắt được, dì cầm đi xử lý một chút đi.” Sở Tang Ninh cũng không muốn xử lý những thứ này, thịt chim sẻ đã ít lại còn lắm lông, xử lý rất phiền toái.

Lâm Tú Chi cau mày, nghĩ đứa nhỏ Sở Tang Ninh này thật sự là một đứa nhỏ tốt, chim sẻ dù nhỏ cũng là thịt, sao có thể ngu ngốc tặng hết cho nhà mình?

"Dì không cần, cháu cầm về mà ăn."

Sở Tang Ninh không phải giả vờ từ chối, cô tình nguyện ăn mì tôm trong không gian cũng không muốn xử lý những thứ này, cô nhét chim sẻ vào trong tay Lâm Tú Chi, Sở Tang Ninh kéo dài giọng, mềm mại làm nũng: "Dì à, cháu không thích xử lý những thứ này, người lấy đi"

"Nếu thật sự không được thì buổi tối tối cháu ăn cơm ở nhà dì, dì cũng đừng chê cháu đấy."

Lâm Tú Chi oán trách nói: "Đứa nhỏ này, có cái gì mà chê chứ, dì ước cháu mỗi ngày đều đến đấy, đi, buổi tối ở nhà dì ăn cơm, nếu cháu không ăn thì dì sẽ giận đấy.”

Đương nhiên Sở Tang Ninh gật đầu đồng ý, cô còn muốn vào phòng bếp giúp đỡ, lại bị Lâm Tú Chi ngăn cản.

"Dì à, để cháu đến giúp."

"Không cần không cần, dì tự làm là được, con ra ngoài ngồi với Phán An đi, bên ngoài mát mẻ."

Lâm Tú Chi đẩy Sở Tang Ninh ra cửa, lớn tiếng hô: "Coi kìa, lấy ghế đặt trong sân cho chị Sở ngồi, lấy kê nếp lúc trước nhà chúng ta đổi ra đây đi."

Bây giờ mỗi nhà cũng không giàu có, nhà họ Giang vì con trai cũng lấy cắn răng một cân lương thực đổi lấy hạt kê nếp, hạt dài vàng óng, ăn vào còn dính răng.

Sở Tang Ninh thật sự là không thể từ chối, bà Lâm quá nhiệt tình, không chỉ nhét vào trong tay mà còn nhét thẳng vào trong ngực cô.

"Đứa nhỏ này đừng ngại, ăn đi, đừng khách khí với dì."

Sở Tang Ninh gật đầu, ngồi chung với Giang Phán, đợi mãi đến khi ống khói nhà họ Giang bốc lên, những người đi xuống ruộng cũng trở về.

Phan Văn Lan nhìn thấy Sở Tang Ninh thì không khỏi vui vẻ, che miệng cười: “Sở thanh niên, em làm sao vậy?"

Sở Tang Ninh thật sự ăn không nổi nữa, cô cầm hạt kê trên tay nhét vào miệng Giang Phán An, mặt hai người đều là biểu cảm đau khổ.

"Được rồi, rửa tay đi, chúng ta ăn cơm thôi."

Lâm Tú Chi từ phòng bếp đi ra, trên eo quấn tạp dề, hòa ái gọi Sở Tang Ninh: "Đi, ăn cơm thôi."

Sau khi Sở Tang Ninh ăn uống no đủ ở nhà họ Giang, Lâm Tú Chi kéo cô đi, trong nhà chính mọi người đều có cố ý rời đi, chỉ còn lại Lâm Tú Chi, Phan Văn Lan và Sở Tang Ninh. Ngay cả Giang Phán An cũng bị ba cậu tìm lý do mang đi.

"Dì à, người có chuyện gì sao ạ?” Sở Tang Ninh cũng không phải không nhìn ra sắc mặt xoắn xuýt của bà Lâm, vì vậy mở miệng hỏi trước.

Nếu Sở Tang Ninh đã mở miệng, Lâm Tú Chi cũng cảm thấy mình đánh cược, hỏi cho thằng nhóc thối nhà mình một chút.

"Tang Ninh, dì muốn hỏi cháu một chút, cháu có đối tượng chưa?"

"Hả?”Sở Tang Ninh choáng váng, lắc đầu theo bản năng: "Không có ạ."

"Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi.”Lâm Tú Chi thở phào nhẹ nhõm, thận trọng thò đầu ra hỏi: "Vậy con có tiêu chí gì với việc tìm đối tượng không?"

"Ừm… phải đẹp ạ.” Sở Tang Ninh là một người thích cái đẹp, lập tức mở miệng: "Làm việc chăm chỉ nữa ạ."

Mỗi một câu nói của cô, khóe miệng Lâm Tú Chi lại càng cong lên, các tiêu chí này vô cùng phù hợp với con trai nhà mình, quả thực là trời sinh một đôi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khác với các bà mẹ khác, cái gì mà muốn tìm con dâu có mông to để dễ đẻ, Lâm Tú Chi cảm thấy phải tìm một cô vợ xinh đẹp, dịu dàng. Mông to dễ sinh là tiêu chí tìm vợ sao, có gì khác với tìm gia súc đâu. Cho nên con dâu lớn nhà họ Giang - Phan Văn Lan chính là thanh niên trí thức đến nông thôn, sau khi cùng con trai mình yêu nhau rồi kết hôn, Lâm Tú Chi vui vẻ đốt hai quả pháo.

Sở Tang Ninh do dự một lát, cô mở miệng thăm dò: "Dì à, dì muốn giới thiệu đối tượng cho con sao?"

"Hừm, không có chuyện gì, dì chỉ là... chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

Lâm Tú Chi rất thích Sở Tang Ninh, nhưng người ta là thanh niên trí thức, cha mẹ đều không ở bên cạnh, nếu mình làm chủ rất dễ ảnh hưởng đến danh dự của đứa nhỏ này.

Chi bằng bà đợi khi nào con trai út của mình về thăm người thân, tác hợp hai đứa nhỏ gặp mặt một lần, nếu chúng hợp mắt nhau thì tốt, không vừa mắt thì coi như là hai đứa trẻ không có duyên phận.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play