“Cô Sở, cô chắc chắn muốn lấy hết những thứ này chứ?” Người đàn ông cúi đầu khom lưng, cười với vẻ gian trá.

Sở Tang Ninh gật đầu, cảm thấy vẫn chưa đủ, cô chỉ vào đống chăn dày và quần áo giữ ấm trước mặt mình: "Còn những thứ này, anh có bán không?"

"Đương nhiên là bán, cô cần bao nhiêu?"

Người đàn ông đứng cạnh cô, bận rộn như một con ong cần mẫn, bước chân không dừng lại, tay cầm sẵn một chai nước khoáng chưa mở, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng phục vụ vị khách hàng quý giá của mình.

Sở tiểu thư mua hàng với số lượng lớn, hàng hoá được chất đống. Nhà máy sản xuất đồ dùng hàng ngày của anh ta sắp đóng cửa, ai ngờ ông trời lại không tuyệt đường người, đột nhiên Sở tiểu thư đến mua hàng.

"Anh có bao nhiêu, tôi lấy bấy nhiêu. Đúng rồi, anh có biết nhà máy chế biến thịt bò và thịt cừu ở đâu không? Còn gà vịt sống các loại thì sao?"

"Tôi biết, anh em họ của tôi làm nghề này. Xin hỏi, cô cần nhiều đồ như vậy liệu có dùng hết không?"

Sở Tang Ninh không chút lo lắng, bình tĩnh đáp: "Không có gì đâu, tôi chỉ muốn mở một siêu thị lớn thôi mà, tự mình làm cho yên tâm, anh cũng biết rồi đấy, những thứ này tôi đều không yên tâm."

Người đàn ông gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại không coi trọng, dù sao thì ai mà không biết Sở tiểu thư là ai chứ. Cô là đại tiểu thư nổi tiếng ở thành phố S, mặc dù là một gia đình giàu có không may mắn nhưng không thể phủ nhận rằng cô có rất nhiều tiền.

Mọi người đều có thể nhìn thấy giá trị tài sản của Sở Tang Ninh trên bảng xếp hạng người giàu nhưng con số cụ thể thì không ai biết rõ.

Về việc Sở Tang Ninh nói muốn mở siêu thị lớn, chắc hẳn lại là trò chơi của những thiên kim hào môn, trong khi người nghèo chơi đồ chơi thì người giàu lại thực sự bỏ tiền ra để mở siêu thị.

"Được rồi, vậy giao cho anh đấy. Tôi cần hết những thứ trên tờ giấy này. Nếu anh giúp tôi tìm được, tôi sẽ mua hàng của anh với giá gấp đôi."

Trúng mánh rồi, chỉ cần vài ba câu là kiếm được hàng chục ngàn đồng, người đàn ông cười tươi, vỗ ngực cam đoan với Sở Tang Ninh rằng sẽ chuẩn bị đầy đủ những thứ cô cần trong vòng hai ngày.

Sở Tang Ninh cũng không nán lại lâu, cầm túi của mình rồi lái xe đi.

Về đến nhà, Sở Tang Ninh bảo những người giúp việc xung quanh rời đi nghỉ ngơi, đợi đến khi trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại mình cô, Sở Tang Ninh nhẹ chạm tay, trên bàn đột ngột  xuất hiện một cốc nước ép dưa hấu giống như vừa mới ép xong.

Đây là bí mật mà cô chưa từng tiết lộ cho ai. Sau khi trưởng thành, cô nhận được từ ông ngoại một miếng ngọc bội mà mẹ cô để lại. Trong một lần tình cờ, cô phát hiện ra bí mật bên trong ngọc bội, đó là một không gian tĩnh lặng, rộng đến hàng trăm mét vuông.

Chuyện này ngay cả ông ngoại cũng không biết. Sở Tang Ninh có linh cảm rằng cô sẽ dùng đến không gian này nên cô thường có thói quen để lại một phần đồ đạc vào đó.

Dù sao bên trong là trạng thái ngưng đọng, đặt vào như thế nào thì lấy ra vẫn như thế, dù qua một tuần cũng không thay đổi.

Cô chẳng có gì ngoài nhiều tiền, nghĩ đến người cha tệ bạc đã quên mất cô con gái sau khi cưới mẹ kế, Sở Tang Ninh bĩu môi, gọi điện cho người cha tồi của mình: "Ba, con hết tiền rồi."

Người đàn ông đầu dây bên kia vội vàng nói: "Ồ, là Ninh Ninh à, hết tiền rồi à, lát nữa ba bảo thư ký chuyển thêm năm triệu cho con."

Cuộc trò chuyện giữa hai cha con kết thúc tại đó, người cha tệ bạc sẵn sàng đưa tiền, với điều kiện là Sở Tang Ninh không xuất hiện trước mặt gia đình ba người của ông ta. Đúng vậy, mẹ kế đã sinh cho ông ta một đứa con trai, họ mới thật sự là gia đình.

Sở Tang Ninh thấy tài khoản ngân hàng vừa được chuyển vào số tiền bảy chữ số, cô tự động cúp máy. Hôm nay cô đã bận cả ngày, nằm trên ghế sô pha một lát rồi thiếp đi. ( truyện trên app tyt )

Trong giấc mơ kỳ quái, Sở Tang Ninh thấy rất nhiều thứ, những người với vẻ ngoài hốc hác nhưng tinh thần rất sung mãn và cả một người giống hệt cô?

Cô giật mình sợ hãi, giây tiếp theo vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ, cô ngồi dậy trên ghế sô pha để trấn an lại bản thân. Quá chân thật, cô gái đó giống hệt cô, từ nét mặt đến nụ cười đều giống nhau.

Sở Tang Ninh lo lắng, cô lên mạng tìm hiểu giấc mơ, đủ loại giải thích kỳ lạ. Sở Tang Ninh xem một lúc rồi lại không yên tâm, cô đặt mua mấy chục bao lương thực trên mạng.

Vừa nhận được tiền tiêu vặt, cô không ngần ngại mua bột mì, gạo và một số hạt giống rau củ.

Hai ngày sau, người đàn ông ở nhà máy chế biến gọi điện cho Sở Tang Ninh. Khi cô đến nơi, thấy trong hai kho lạnh có hàng trăm cân thịt bò và thịt cừu, còn có cả một ít thịt lợn.

"Cô Sở, không phải cô định mở siêu thị sao? Chừng này thì không đủ, tôi còn chuẩn bị cho cô một ít hoa quả đóng hộp cùng nhiều loại đồ ăn vặt, trái cây khác, mở siêu thị thì phải đầy đủ hàng hóa chứ."

Sở Tang Ninh vỗ đầu, đúng rồi. Sau khi chuyển tiền cho người đàn ông, cô chạy đến siêu thị mua sắm, chất đầy hai xe đẩy đồ ăn vặt, kẹo, sô cô la, bánh quy đủ loại, cái gì cần mua cô đều sẽ mua hết. 

Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Sở Tang Ninh mới thấy yên tâm, chỉ cần có nhiều đồ dự trữ, cô sẽ không cần phải lo lắng nữa. Vì hoàn cảnh gia đình, cô thật sự không cảm giác được một chút an toàn nào, chỉ có việc tích trữ đồ đạc mới khiến cô thấy an tâm.

Vẫn như thường lệ, Sở Tang Ninh đi ngủ sớm. Ai ngờ khi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang ngồi trên một chuyến tàu.

"Cậu tỉnh rồi.”Ở bên cạnh cô là một cô gái buộc tóc đuôi sam nhìn cô với vẻ mặt u ám, nhàn nhạt nói một câu.

"Ừ, tôi bị sao vậy?”Sở Tang Ninh trong lòng hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh hỏi.

"Bị sốt, nếu không nhờ Triệu thanh niên phát hiện, chúng tôi còn không biết cậu đã bị sốt."

Bên cạnh đột nhiên có hai, ba người ùa lên, lo lắng hỏi thăm Sở Tang Ninh.

Cơ thể Sở Tang Ninh còn yếu, hơn nữa cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền từ từ nói: "Tôi bị sốt đến mức không còn tỉnh táo, các cậu có thể để tôi nghỉ ngơi một chút không?"

"Được, vậy cậu Sở cứ nghỉ ngơi đi."

"Đúng rồi, Tang Ninh, cậu cứ nghỉ ngơi, có gì cứ gọi chúng tôi, chúng tôi ở ngay cạnh cậu."

Sở Tang Ninh mỉm cười gật đầu, đợi họ đi rồi mới nhìn cô gái thanh niên trí thức bên cạnh: "Cảm ơn cậu đã chăm sóc."

"Không sao, mọi người đều là thanh niên trí thức, giúp đỡ nhau là điều nên làm.”Cô gái quay đầu lại, khô khan đáp một câu: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi cũng về chỗ ngồi."

Sau khi mọi người đi rồi, Sở Tang Ninh dựa người vào cửa sổ tàu, cầm cốc uống một ngụm nước, làm dịu đôi môi khô khốc rồi nhắm mắt lại, bề ngoài có vẻ như đang ngủ nhưng thực ra là cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chỉ sau một giấc ngủ, cô lại đến đây? Tại sao tên của cô lại giống với cô gái này? Nghĩ đến giấc mơ trước đây, Sở Tang Ninh tự hỏi liệu đây có thực sự là một tai nạn?

Cô nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại. Cô gái trong thân xác này cũng tên là Sở Tang Ninh, mẹ mất sớm, cha là một cán bộ nhỏ tại một nhà máy bánh quy ở thành phố Lỗ. Sở Tang Ninh là đứa con duy nhất của họ.

Kể từ khi mẹ cô gái là Kiều Tịch Chi qua đời, cha Sở Viễn Lâm của cô ấy không muốn tái hôn, dự định sống một đời giữ trọn tình cảm với vợ. 

Vốn có con cái bên cạnh, nỗi cô đơn trong lòng Sở Viễn Lâm sẽ vơi đi phần nào nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc phải gửi con xuống nông thôn.

Sở Viễn Lâm không nỡ để cô con gái mà ông đã nuôi nấng từ nhỏ đến lớn phải về nông thôn cách xa hàng trăm dặm nên ông đã cố gắng dùng mối quan hệ để sắp xếp cho con gái làm việc tại nhà máy của mình. 

Nhưng không ngờ, ông không thành công mà thời hạn để xuống nông thôn thì lại sắp đến. Nếu Sở Tang Ninh không đi, ông có thể bị mất chức cán bộ ở nhà máy bánh quy.

Dù được nuôi dưỡng trong nhung lụa, Sở Tang Ninh vẫn là một đứa con hiếu thảo. Cô đã lén đăng ký mà không cho ông biết. Đến khi sắp đi, Sở Viễn Lâm mới biết chuyện. 

Vừa lo lắng vừa tức giận, ông không còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng tiễn con gái lên xe, còn cẩn thận gửi theo con ba túi đồ, gồm bánh quy, đồ ăn vặt và một túi quần áo.

"Ninh Ninh, đừng tiết kiệm, muốn ăn gì thì cứ ăn. Nếu ở đó không có gì để ăn, viết thư cho ba, ba sẽ mua và gửi cho con.” Sở Viễn Lâm dặn dò.

Sở Tang Ninh gật đầu, cầm túi đồ, kiên quyết gia nhập đoàn người đi về nông thôn. Nhưng không ngờ, trước khi đến nơi cô đã bị sốt cao đến mức kiệt sức rồi sau đó một Sở Tang Ninh khác đã đến. 

Nhớ lại bản thân vẫn đang trong giai đoạn phát sốt, Sở Tang Ninh theo bản năng sờ vào chiếc ngọc bội trên cổ, không ngờ nó cũng đi theo cô. Cô ngồi nghiêng người, lén lút nhét viên thuốc hạ sốt vào miệng, uống cùng với nước lạnh.

Thuốc khiến Sở Tang Ninh buồn ngủ rồi cô lại thiếp đi. 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play