Trong lòng Lâm Tú Chi nghĩ như vậy, bà nhìn bên ngoài, trời đã tối đến mức đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, cau mày lo lắng nói: "Văn Lan, trời đã tối rồi, lát nữa con cầm đèn dầu của nhà mình đưa Tang Ninh về, trên đường chú ý an toàn."

"Không cần không cần, dì, cháu tự về là được rồi.” Sở Tang Ninh khoát khoát tay, từ chối ý tốt để Phan Văn Lan đưa về nhà, chờ bốn bề vắng lặng, cô lấy ra một cái đèn pin nhỏ từ trong không gian, chậm rãi đi về.

Xung quanh phòng ở của thanh niên trí thức im ắng, Sở Tang Ninh cất đèn điện, vừa đẩy cửa ra cô đột nhiên quát lạnh một tiếng: "Ai?"

Chỉ nghe thấy bên kia bức tường vang lên một tiếng "bịch", giống như tiếng người nhảy xuống, đợi đến khi Sở Tang Ninh dựa vào ánh trăng yếu ớt nhìn thấy trên bức tường chỉ còn lại hai dấu chân đen kịt.

Ngô Quang Tiền mặc quần áo đi ra, nhìn thấy Sở Tang Ninh đứng ở bên tường, tò mò hỏi: "Đồng chí Sở, sao cô còn chưa nghỉ ngơi?"

Sở Tang Ninh hất cằm ra hiệu cho Ngô Quang Tiền tự xem, Ngô Quang Tiền híp mắt nhìn hồi lâu, phát hiện dấu chân trên tường, đen mặt lại thấp giọng mắng một câu: "Đáng chết, thật sự là chó không đổi được tính ăn phân."

"Chuyện gì vậy?”Sở Tang Ninh hỏi.

Sắc mặt Ngô Quang Tiền không tốt, giải thích: "Đêm qua lúc tôi ra ngoài đi vệ sinh, nửa đêm mơ mơ màng màng, cũng cảm giác có động tĩnh gì đó, kết quả liền thấy trên tường có một đôi tay, còn có một đôi mắt, có thể là nam."

Cho dù là ai, bị một người đàn ông nhìn lén cũng sẽ không vui vẻ, Ngô Quang Tiền nói đến cũng nghiến răng nghiến lợi, nếu để cho anh ta biết là ai nhìn lén anh ta đi vệ sinh, anh ta nhất định phải kéo người đến trước mặt trưởng thôn.

Lo Sở Tang Ninh sợ hãi khi một mình một phòng, Ngô Quang Tiền nói chậm, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, ban đêm cô thức khuya cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì cứ gọi một tiếng, dù sao chúng tôi đều ở trong phòng."

Sở Tang Ninh gật đầu, ra hiệu cho Ngô Quang Tiền về nghỉ ngơi trước.

"Được, ngày mai còn phải làm việc, cô cũng chú ý nghỉ ngơi đi."

Sở Tang Ninh nhìn kỹ dấu chân trên tường một chút, rất lớn, là của đàn ông trưởng thành, cũng không biết là của ai nữa.

Sáng sớm hôm sau, Sở Tang Ninh tùy tiện nấu chút cháo rồi đi làm việc, vừa đi được nửa đường bỗng nhiên mưa to như trút nước, mọi người đành phải cùng nhau quay trở về.

Hạ Duyệt Dương phiền lòng nhìn giày vải trên chân, đôi giày của cô ta vẫn còn ướt, mở miệng mắng: "Ông trời thật không có mắt, sớm không mưa muộn không mưa, hết lần này tới lần khác lại mữa vào lúc này."

"Đừng nói nữa, mọi người mau trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh."

Tuy nói mưa mùa hè mát nhưng dễ bị khí lạnh vào người, thân thể không tốt một chút sẽ dễ bị sốt, cảm lạnh.

Sở Tang Ninh cũng trở về phòng thay quần áo, cô vừa thay, cửa bị người gõ hai cái, Triệu Giai Vân dịu dàng nói: "Đồng chí Sở, nếu cô thay đồ xong thì đến uống chén nước nóng đi, tránh bị lạnh rồi bị cảm."

"Không cần, tôi tự nấu một ít là được.”Sở Tang Ninh từ chối thẳng thừng.

Trong không gian của cô còn nhiều trà gừng, nếu thật sự ra ngoài uống cùng các cô ấy, nói không chừng chó săn của Triệu Giai Vân lại muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe nói cái gì đó.

Nụ cười trên mặt Triệu Giai Vân phai nhạt, đứng trước cửa phong Sở Tang Ninh, ấm ức: "Đồng chí Sở, có phải cô hiểu lầm gì tôi không? Tôi cũng không biết mình làm sai chỗ nào, cô... Nếu tôi có chỗ nào không đúng, cô tha thứ cho tôi được không?"

Sở Tang Ninh ở trong phòng cũng không để ý tới cô ta, cô dùng nồi nhỏ đun chút nước, rót một chén trà gừng, nhàn nhã ngồi ở bên giường, nhìn Triệu Giai Vân một mình lúng túng diễn độc tấu. 

Quả nhiên không bao lâu sau, con chó trung thành nịnh hót của Triệu Giai Vân, Duyệt Dương đã đến, khúm núm đứng ở phía sau Triệu Giai Vân, lấy lòng cười: "Giai Vân, chúng ta đừng quan tâm đến cô ta, bên ngoài trời còn đang mưa, chúng ta về trước đi."

Triệu Giai Vân nhìn cửa phòng đóng chặt, mắt đỏ lên như bị ai bắt nạt, "Sở Tang Ninh, cô hiểu lầm tôi cũng không sao, tôi có thể giải thích với cô, tôi cảm thấy chúng ta là những người bạn, phải đoàn kết bác ái, có chuyện gì cứ nói ra là được."

Thấy người trong phòng không nói lời nào, Triệu Giai Vân rũ mắt, kể khổ với người bên cạnh: "Duyệt Dương, tôi không biết vì sao, hình như Sở Tang Ninh có thành kiến với tôi, tôi cũng không biết mình làm sai ở đâu."

Hạ Duyệt Dương nửa lôi nửa kéo Triệu Giai Vân đi, lớn tiếng hô: "Cô tốt bụng nhưng người khác không cảm kích, đi thôi."

Mấy người Ngô Quang Tiền, Triệu Giai Vân ngồi xổm trong bếp, mỗi người cầm một cái bát, không nói gì, lặng lẽ uống nước nóng, Hạ Duyệt Dương đảo mắt, vừa định nói gì đó thì cửa lớn của phòng ở thanh niên trí thức  vang lên.

"Có người ở nhà không?"

Mọi người nhìn nhau, không muốn mở cửa, vẫn là Ngô Quang Tiền uống hai ba ngụm nước nóng trong bát mình xong thì đứng dậy: "Tôi ra ngay đây."

Mở cửa ra, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ, trên người khoác áo tơi, trên tay còn mang theo một cái làn, hỏi: "Sở Tang Ninh có ở đây không? Tôi tìm Sở Tang Ninh."

Ngô Quang Tiền gật đầu ra hiệu: "Tôi dẫn cô đi."

Sở Tang Ninh nhìn thấy người ở cửa liền nở nụ cười, vươn tay kéo người vào trong nhà, "Chị dâu, mưa lớn như vậy, có chuyện gì thì ngừng mưa rồi nói cũng không muộn mà."

Phan Văn Lan sợ giày trên chân mình làm bẩn phòng của Sở Tang Ninh, sống chết không muốn đi vào, vẫn là Sở Tang Ninh mạnh mẽ kéo cô ấy vào.

Nhìn căn phòng nhỏ này, ngay cả một nơi đón ánh sáng cũng không có, Phan Văn Lan mím môi định xông ra ngoài, dáng vẻ nổi giận đùng đùng muốn tìm người tính sổ.

Sở Tang Ninh buồn cười kéo người lại, "Chị dâu, chị đi đâu vậy?"

"Chị muốn đi hỏi mấy người kia, dựa vào cái gì mà để em ngủ ở đây, nơi này không có ánh sáng, phòng cũng nhỏ, đây không phải là đang bắt nạt người sao?"

"Chị dâu, em thích nơi này, chỗ này hơi nhỏ nhưng không cần ở cùng người khác, tự do biết bao nhiêu."

Phan Văn Lan nhìn cô, cô ấy cũng là thanh niên trí thức tới đây, có thể không biết tình hình của thanh niên trí thức sao? Mọi người ai cũng chướng mắt ai, tính tình ai cũng cao ngạo không chịu nổi. Cũng chỉ có là Sở Tang Ninh ngốc nghếch, sợ là bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

"Trời đang mưa, dì em lo em ăn không ngon, bảo chị lấy cho em chút đồ ăn, tranh thủ ăn khi còn nóng đi."

Phan Văn Lan xốc vải trên làn lên, bên trong là một bát canh trứng gà, một cái bánh bột mì cùng một mâm cải trắng xào.

Sở Tang Ninh giật mình, "Chị dâu, em không đói, chị mau cầm về cho Phán An ăn đi."

Phan Văn Lan cầm cổ tay nhỏ bé của Sở Tang Ninh, ấm giọng nói: "Em đừng lo cho Phán An, nó đã ăn rồi, em ăn đi, nếu không chị sẽ không đi đâu."

Nói xong cô ấy nhét bát canh trứng gà vào trong tay Sở Tang Ninh.

Một phần canh trứng gà vào bụng, Sở Tang Ninh đã ăn no, vội vàng lắc đầu nói mình ăn không nổi nữa.

"Chị dâu, em không ăn nữa, no rồi, thật sự ăn no rồi đó."

Thấy Sở Tang Ninh thật sự ăn không nổi nữa, lúc này Phan Văn Lan mới bỏ ý định đút cho cô, dặn dò: "Bây giờ trời mưa, cũng không cần xuống ruộng làm việc, em ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Vâng, chị đi đường chậm một chút, cẩn thận trượt."

Phan Văn Lan đi rồi, Sở Tang Ninh vừa định đóng cửa, một bóng dáng như nghé vọt tới trước mặt cô, chất vấn: "Vừa rồi mấy người làm gì trong phòng vậy?"

"Tôi nói này Hạ Duyệt Dương, cô với ai kia thật sự là hai con cóc, con này nhảy cao hơn con kia, tôi làm gì còn phải báo cáo với cô sao, cô là ai hả?"

"Cô, cô nói gì thế, nói lại lần nữa xem.” Sắc mặt Hạ Duyệt Dương còn đen hơn đáy nồi trong phòng bếp, tức giận đến lỗ mũi bốc khói.

Mới đầu Triệu Giai Vân còn muốn ở bên cạnh xem kịch, nghe Sở Tang Ninh thầm trào phúng mình là con cóc thì không thể ngồi yên. Sắc mặt cô ta tái nhợt, ấm ức đi đến trước mặt Sở Tang Ninh, "Sở Tang Ninh, có phải cô hiểu lầm cái gì rồi không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sở Tang Ninh kinh ngạc há hốc mồm, ngây thơ nghiêng đầu, "Hả, Triệu Giai Vân sắp khóc rồi đấy à, tôi nói cái gì thế?"

Bàn tay Triệu Giai Vân thả hai bên nắm chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch, quả thật Sở Tang Ninh không điểm tên họ nói mình, bây giờ cô ta tự mình nhảy ra, ngược lại là như cô mong muốn.

Cô ta không nói gì, con chó nhỏ trung thành của cô ta vừa gấp lại vừa tức: "Cô nói Giai Vân là con cóc, Sở Tang Ninh cô cao ngạo cái gì, tất cả mọi người đều là thanh niên tri thức, cô có cái gì đặc biệt hơn người sao?"

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Tang Ninh, Hạ Duyệt Dương đã thấy không vừa mắt, mọi người đều là thanh niên trí thức, Sở Tang Ninh ăn ngon mặc đẹp, mình chỉ hỏi cô ấy một viên kẹo, cô ấy lại keo kiệt không chịu cho.

Sở Tang Ninh không nói chuyện, nhàn nhạt nhìn Hạ Duyệt Dương, thấy sự đố kỵ trong mắt đối phương, Sở Tang Ninh cười khẽ: "Không có gì ghê gớm, chẳng qua là sống tốt hơn cô mà thôi."

Hạ Duyệt Dương như mèo bị giẫm trúng đuôi, xù lông, tức giận không thèm lựa lời nói: "Ai biết đồ của cô lấy ở đâu ra, xinh đẹp như vậy, chắc không phải là gái trong quán rượu chứ."

Gái trong quán rượu, nói khó nghe chút thì không phải chính là kỹ nữ bán mình sao.

Ý cười trong mắt Sở Tang Ninh dần rút đi, thay vào đó là vẻ khinh miệt và trào phúng, cô không vội giải thích, lạnh giọng nói: "Sở Tang Ninh tôi sống đời ngay ngắn, nhưng sao cô biết rõ ràng vậy, nhà cô có người nào làm việc này à?"

Cô đẩy đề tài sang Hạ Duyệt Dương, Sở Tang Ninh vẫn luôn cho rằng tạo tiếng xấu cho con gái là chuyện đáng xấu hổ nhất, nhưng có người lại muốn làm như vậy, như vậy Sở Tang Ninh cũng sẽ không nể mặt đối phương.

Quả nhiên, Hạ Duyệt Dương nghe xong thì tức giận, chỉ vào Sở Tang Ninh nói không ra câu, há miệng giải thích lại không biết nên nói cái gì, "Cô... Cô..."

"Tôi cái gì mà tôi, đừng nhảy nhót trước mặt tôi.” Sở Tang Ninh mắng chửi người cũng là nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra đều mang gai: "Châu chấu nhảy nhót không được bao lâu thì đã chết rồi."

Dưới sự khuyên can của Ngô Quang Tiền, Triệu Giai Vân đỡ Hạ Duyệt Dương tức giận đến mức sắp ngất đi, sắc mặt xanh mét quay trở về phòng.

===

Editor: Team TN

Tác giả: Công Tử Gia

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Mỹ thực , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử 🥇

Tóm tắt

Chịu khổ ở mạt thế bảy tám năm, Vương Anh đói khát xuyên đến thập niên 60.

Người chị họ phòng bên phát sốt, sau khi tỉnh lại liền sống chết kêu gào muốn hủy bỏ hôn ước với chồng sắp cưới. Bác gái tới tìm Vương Anh, muốn Vương Anh gả đi. 

Vương Anh nghe nói đối phương là một đầu bếp liền lập tức vui vẻ, đầu bếp tốt lắm nha.

Chưa từng nghe nói đại hạn ba năm đầu bếp cũng không chết đói sao? 

Đã từng trải qua mạt thế khắc nghiệt, giấc mộng lớn nhất của Vương Anh là ăn no.

*****

Chị họ nỗ lực hết sức giành lấy mối hôn sự của Vương Anh, ngồi chờ mấy năm sau sẽ lên làm phu nhân nhà giàu số một.

Kết quả,

Khi chị họ đang lấy lòng con gái riêng của chồng, Vương Anh ở nhà ăn gà nướng cốm. 

Lúc chị họ bận lo liệu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Vương Anh đang ăn cá hầm cải chua.

Thời điểm chị họ vội vàng xoay quanh kệ bếp làm việc nhà, Vương Anh đang ăn miến thịt heo hầm cải trắng.

……

Chị họ bẻ đầu ngón tay tính thời gian, sao cô ta còn chưa được làm phu nhân nhà giàu số một chứ?

Bên kia, người chồng đầu bếp của Vương Anh cầm giải thưởng, tổ chức quốc yến, mở chuỗi khách sạn.

Đầu bếp mặt lạnh Từ Sương một bên rửa chân cho Vương Anh, một bên sủng nịch hỏi cô: “Dùng bánh hoa hồng làm thức ăn khuya có được không?” 

【 Lưu ý 】

1. Nữ chính chỉ biết thưởng thức món ăn, toàn văn chỉ có nam chính xuống bếp. 

2. Nữ chính có bàn tay vàng.

3. Đầu bếp mặt lạnh VS Bác sĩ nhỏ tham ăn 

4. Cuộc sống thường ngày, chậm rãi, khắc họa nhân vật.

Tag: Mỹ thực, sảng văn, niên đại văn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play