Đẩy cửa ra, đập vào mặt cô là một cái xẻng, may mắn Sở Tang Ninh nhanh tay lẹ mắt tránh ra, nhìn trong sân biến thành một đống lộn xộn, Sở Tang Ninh chần chờ dừng bước. Cô nhỏ giọng hỏi: "Các người đang làm gì vậy?” Điên rồi sao, muốn phá luôn phòng ở à?
Ngô Quang Tiền nghe thấy tiếng Sở Tang Ninh, hậm hực bước ra cửa, ấp úng nửa ngày không nói gì, ngay cả mấy thanh niên trí thức khác cũng có vẻ mặt khác nhau nhưng đều không mở miệng.
Nếu bọn họ không nói lời nào, Sở Tang Ninh cũng không muốn quản những chuyện vụn vặt này, cô ôm nồi và hộp hoa quả của mình đi vào trong phòng.
Không lâu sau, mọi người chỉ thấy Sở Tang Ninh đi ra nhặt mấy cây củi, trong chốc lát mùi cơm như ẩn như hiện bay ra, dẫn tới Ngô Quang Tiền còn chưa ăn được miếng cơm nào đều nuốt nước miếng.
Nghĩ đến trò khôi hài trưa nay, Ngô Quang Tiền chán ghét nhìn kẻ cầm đầu —— Hạ Duyệt Dương, hôm nay đến phiên cô ta nấu cơm, cô ta nuốt riêng lương thực của mọi người còn chưa tính, còn làm cơm nửa sống nửa chín, một nam thanh niên chỉ phàn nàn hai câu, cô ta đã bắt đầu nhăn mặt la lớn.
Hai bên tranh chấp khiến nồi niêu trên bếp đều bị ném ra ngoài, Ngô Quang Tiền hối hận nhìn về gian phòng của Sở Tang Ninh, nghĩ thầm: Nếu lúc trước mình và Sở Tang Ninh kết bạn ăn cơm chung, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như vậy nhỉ?
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, cho dù Ngô Quang Tiền có ý nghĩ này thì cũng không còn mặt mũi đi bàn bạc với Sở Tang Ninh.
Anh ta quay đầu bước đi, ném lại một câu: "Sau này tôi ăn một mình."
Anh ta đi rồi, hai nam thanh niên còn lại cũng đi theo cùng, ba nữ thanh niên trí thức này không có một ai là bớt chuyện, Sở Tang Ninh quật cường không dễ chọc, Hạ Duyệt Dương là kẻ chuyên gây họa, về phần Triệu Giai Vân, chính là một con chó điên.
"Đã như vậy, tôi đi theo Quang Tiền."
"Đúng vậy, mấy nam thanh niên chúng tôi cùng ăn chung cũng được, không phiền các người nữa."
Nói xong ba người khiêng lương thực vào phòng, còn lại Hạ Duyệt Dương và Triệu Giai Vân nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hạ Duyệt Dương biết buổi trưa mình làm không đúng, chột dạ kéo ống tay áo của Triệu Giai Vân, thấp giọng hỏi: "Giai Vân, làm sao bây giờ?"
Triệu Giai Vân quả thực sắp bị Hạ Duyệt Dương làm cho phát khóc, chính cô ta gây họa, bây giờ còn không biết xấu hổ mà hỏi mình? Cô ta tức giận hất tay Hạ Duyệt Dương ra, mặt lạnh như băng đi vào trong nhà, không nói một lời.
Tới gần gian nhà của Sở Tang Ninh, ngửi thấy mùi thơm bên trong, Triệu Giai Vân càng thêm phẫn nộ, dựa vào cái gì để Sở Tang Ninh ở trong căn phòng nhỏ rách nát thế này mà cô còn có thể sống tốt như vậy, ăn cũng là thứ các cô chưa từng ăn.
Hạ Duyệt Dương đi phía sau dường như không hiểu sắc mặt của Triệu Giai Vân, đôi mắt trông mong như một con chó săn, đi theo sau tiếp tục hỏi: "Giai Vân, cậu làm sao vậy?"
Triệu Giai Vân không còn trông cậy vào kẻ ngốc bên cạnh sẽ ra mặt vì mình, cũng không thèm nói thêm gì, lãnh đạm trả lời một câu: "Không có việc gì, tớ về phòng trước."
Trưa hôm nay, ngoại trừ Hạ Duyệt Dương, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều ăn chút đồ mình mang tới lót dạ, ngay cả Triệu Giai Vân cũng trộm nhét bánh bột bắp vào trong miệng, chỉ có Hạ Duyệt Dương giữa trưa để bụng đói đi làm, kết quả mới làm hai tiếng đã té xỉu, dọa Giang Tông Chính một trận, biết được phòng ở của thanh niên hiện tại huyên náo đến tan tành. Ông nhịn không được cơn giận, tập trung tất cả thanh niên trí thức: "Các người đến nông thôn xây dựng tổ quốc, không phải đến tranh giành ghen tuông."
"Được, tôi cũng không quản nhiều, nhưng có một điều, nếu ai làm tổn hại gì đến thôn chúng tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ."
Giang Tông Chính mắng xong liền hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng rời đi, những người phụ nữ xem náo nhiệt cũng không ít, chờ sau khi trưởng thôn đi rồi, có người hiếu kỳ tiến lên hỏi: "Các người làm sao vậy?"
Nói xong người nọ còn dùng cùi chỏ đẩy nhẹ eo Sở Tang Ninh một cái, Sở Tang Ninh lúng túng lui về sau một bước, còn chưa mở miệng nói chuyện cô đã ngửi thấy mùi trên người người phụ nữ này.
Rất kỳ quái, đó không phải là mùi dễ ngửi, nghe kỹ một chút thì có chút giống mùi phân heo.
Sở Tang Ninh miễn cưỡng nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười, nói có lệ: "Không biết ạ."
"Ha ha, nói chuyện với thanh niên trí thức các người khiến người khác nghẹn chết đi được, hỏi cũng không thèm trả lời.” Người phụ nữ cụp mắt xuống.
Triệu Giai Vân nhìn thấy mặt của người phụ nữ, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, đây không phải là mẹ của La Nhất Bình sao, nếu như tạo quan hệ tốt với bà ấy, sau này...
Nghĩ đến đây, Triệu Giai Vân lách qua Sở Tang Ninh, thân mật xích lại gần người này, ngọt ngào nói: "Dì à, người muốn biết chuyện gì, cháu cũng biết, cháu cũng là thanh niên trí thức."
Đời trước Sở Tang Ninh vốn có thể gả cho La Nhất Bình không phải là bởi vì anh ta nghe lời mẹ anh ta, cưới một thanh niên trí thức có văn hóa, cũng chính vì vậy, Sở Tang Ninh mới có cơ hội gả đến nhà họ La.
Lần này, Triệu Giai Vân âm thầm thề: Cô ta phải sống những ngày tốt đẹp, cô ta phải gả cho La Nhất Bình.
Sở Tang Ninh tránh những người khác, cầm đồ đạc của mình đi vào trong nhà, không ra ngoài nữa.
Ngược lại Triệu Giai Vân lại đi theo sau mông mẹ La Nhất Bình, tùy ý để bà chỉ huy, chờ sau khi lưu lại ấn tượng tốt cho người ta, cô ta trở về phòng nhìn thấy Hạ Duyệt Dương đói đến hôn mê, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Cô ta không vui đập mạnh vào người Hạ Duyệt Dương một cái, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quỷ chết đói đáng chết, mí mắt cạn chỉ biết ăn đồ của người khác, thứ ăn mày."
Triệu Giai Vân nói rất sảng khoái nhưng lại không thấy Hạ Duyệt Dương ở phía sau giật giật người, mí mắt như muốn mở ra.
Nghĩ đến hôm nay Ngô Quang Tiền tức giận, Triệu Giai Vân do dự hồi lâu vẫn cắn răng lấy ra mấy củ khoai lang đi ra ngoài.
Ngô Quang Tiền cau mày nhìn Triệu Giai Vân giả vờ thẹn thùng trước mắt, không kiên nhẫn hỏi một câu: "Đông chí Triệu, có chuyện gì sao?"
"Đồng chí Ngô, đây là khoai lang tôi để dành được, cho anh nè, tôi rất xin lỗi chuyện của đồng chí Hạ, tôi cũng không biết hóa ra đồng chí Hạ đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy sau lưng tôi."
Triệu Giai Vân nói gần nói xa chủ yếu là ám chỉ cô ta không biết chuyện này chút nào, cũng không phải cô ta xúi giục Hạ Duyệt Dương trộm dùng lương thực của mọi người.
Ngô Quang Tiền có thứ gì tốt mà chưa thấy qua, hơn nữa lúc anh ta xuống nông thôn, người nhà đã chuẩn bị cho không ít thứ tốt, đương nhiên cũng không thòm thèm gì mấy củ khoai lang này. ( truyện trên app tyt )
"Đồng chí Triệu, tôi không cần, cô tự giữ đi.” Ngô Quang Tiền nói xong liền rời đi, coi như anh ta đã hiểu, mấy nữ thanh niên trí thức này đều không dễ trêu chọc, không có ai là ổn cả, anh ta đừng nên dính vào thì hơn.
"Ây ây ây —— này..."
Triệu Giai Vân cũng không nghĩ tới Ngô Quang Tiền lại không nể mặt như vậy, còn chưa nói hai câu mà người đã đi xa, không khỏi tức giận đến dậm chân.
Không ai thấy được Hạ Duyệt Dương trong phòng vừa mới tỉnh lại, cô ta đẩy cửa, tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện này, cô ta híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Giai Vân, không bao lâu sau đã tiếp tục trở về nằm.
***
Mấy ngày sau, bởi vì Hạ Duyệt Dương làm hỏng chuyện, mọi người đều tự ăn của mình, các nam thanh niên trí thức bàn bạc cùng ăn, về phần các nữ thanh niên trí thức thì vẫn như cũ.
Hạ Duyệt Dương và Triệu Giai Vân cùng ăn chung một chỗ, Sở Tang Ninh thì tự mình xuống bếp, bởi vì có nồi của dì Lâm cho, hiện tại trong phòng của Sở Tang Ninh cả ngày đều có mùi cơm, khiến cho những thanh niên trí thức khác nhìn thấy cũng chỉ biết chua xót trong lòng.
Ngô Quang Tiền cầm cái bánh ngô cứng ngắc ngồi xổm ở cửa, ngửi mùi thơm trong phòng của Sở Tang Ninh, bất đắc dĩ đứng dậy đi vào trong.
Vương Nhạc Toàn ở trong bếp cười nói: "Sao vậy? Không ở cửa được nữa à?"
"Cho dù là ai cũng không ngồi ở đó được, thật sự là quá thơm.” Ngô Quang Tiền gặm một cái bánh ngô, tìm chỗ ngồi cúi đầu ủ rũ.
Vương Nhạc Toàn cũng cười khổ lắc đầu: "Tôi thấy đồng chí Sở như đang trả thù chúng ta vậy, ngửi mùi thơm đồ ăn của cô ấy, tôi cảm thấy thứ chúng ta ăn cứ như là thức ăn cho heo ấy."
Ngô Quang Tiền cong môi thấp giọng nỉ non: "Thức ăn cho heo á? Còn không bằng heo."
===
TN Team: Cmt nhiều nhiều nha cả nhà ơi, cho tụi mình thêm động lực edit nhó!! ♪(^∇^*)