Triệu Giai Vân biết mình đuối lý, đành phải ngoan ngoãn nhận sai, thái độ thành khẩn của cô ta khiến Ngô Quang Tiền khó mà nói cái gì, nói cho cùng thì bọn họ cũng ăn không ít ngũ cốc của Sở Tang Ninh.

Chẳng trách anh ta lại cảm thấy bánh bột bắp mềm mà không gây ngứa họng, thì ra là bởi vì có trộn thêm ngũ cốc.

"Đồng chí Sở, đồ ăn cũng đã ăn rồi, nếu không thì chúng ta làm như vậy đi, chúng tôi đều ăn bánh bột bắp, vậy đổi thành đền ngũ cốc cho cô được không?”

"Được.” Sở Tang Ninh lập tức đồng ý.

Có Ngô Quang Tiền dẫn đầu, năm thanh niên tri thức mỗi người đền cho Sở Tang Ninh nửa cân ngũ cốc.

Sở Tang Ninh nhận được đồ của mình, xách túi rời đi, để lại mấy người im lặng trong phòng bếp.

Tuy ngoài miệng bọn họ không nói gì nhưng đã bắt đầu xa lánh Hạ Duyệt Dương và Triệu Giai Vân, hai người bọn họ, một người không có đầu óc, một người còn lại thì khiến bọn họ ném không ra ngoài nửa cân ngũ cốc.

Sau khi ăn xong, ba nam thanh niên trí thức rửa bát xong liền rời đi, cũng không nói chuyện với Triệu Giai Vân. Ngực Triệu Giai Vân phập phồng, bọn họ thật sự quá đáng, chuyện này trách cô ta sao, bánh là cô ta ăn mình chắc?

Còn Sở Tang Ninh, rõ ràng cô ta có đồ ăn mà còn muốn so đo với cô ta một cân hai cân này, Triệu Giai Vân nghĩ đến kiếp trước đối phương sống ăn sung mặc sướng, trong lòng cực kì ghen tị, tức giận đến mức cơm cũng không ăn hết.

Buổi sáng Sở Tang Ninh vẫn đang cắt cỏ nhưng sau khi hoàn thành thì cô tìm trưởng thôn mua một cái nồi.

"Nồi? Cháu muốn mua nồi làm gì?” Giang Tông Chính tò mò.

Sau khi Sở Tang Ninh kể chuyện của đám thanh niên trí thức cho Giang Tông Chính, mặt Giang Tông Chính đen như mực, “Thật quá đáng, quá quá đáng."

Ông nhìn lại Sở Tang Ninh, liền cảm thấy cô bị người ta bắt nạt, cũng có thể là bởi vì hôm qua Sở Tang Ninh tặng chim sẻ, Giang Tông Chính nói: "Cháu đợi lát nữa chú sẽ đưa cháu vào trong thôn hỏi một chút, cháu tới nhà của chú ăn trước đi."

"Không cần, không cần đâu ạ, làm phiền chú quá."

Sở Tang Ninh muốn từ chối nhưng không từ chối nổi, chủ yếu là vì vợ trưởng thôn quá nhiệt tình, biết Sở Tang Ninh không có chỗ ăn cơm, trong mắt bà hiện ra một chút đau lòng.

"Sở thanh niên, mau lên, tuy rằng trong nhà dì không có đồ ăn ngon gì nhưng mời cháu ăn miếng cơm vẫn có, cháu cũng đừng khách khí với dì, đi đi đi."

Lý Xuân Phân liên tục lôi kéo, mang Sở Tang Ninh vào nhà mình.

Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy bóng người quen thuộc, Giang Phán An cũng ở trong nhà trưởng thôn.

Giang Phán An nhìn thấy Sở Tang Ninh cũng rất vui mừng, mắt trợn trừng, đứng lên chạy về phía Sở Tang Ninh: "Chị."

"Ui choa, Sở thành niên cũng quen Phán An à?"

"Vâng, gặp rồi ạ.” Sở Tang Ninh gật đầu.

Giang Phán An thì vui sướng vây quanh Sở Tang Ninh: "Kẹo sữa mà con cho Đại Bảo cũng là của chị ấy cho con."

Dưới sự giải thích của Lý Xuân Phân, giờ Sở Tang Ninh mới biết thì ra trưởng thôn và ông của Phán An là anh em ruột, hai nhà rất thân thiết, ngay cả những đứa cháu cũng rất thân thiết.

Lúc Sở Tang Ninh giúp Lý Xuân Phân, vừa vặn Lâm Tú Chi gọi cháu mình về ăn cơm, biết được Sở Tang Ninh là thanh niên trí thức đưa kẹo cho cháu trai mình, Lâm Tú Chi nhất quyết muốn Sở Tang Ninh đến nhà mình ăn cơm. Bà còn nói với Lý Xuân Phân: "Tôi mời Sở thanh niên về ăn cơm.”

Sở Tang Ninh ngơ ngác theo Lâm Tú Chi đến nhà họ Giang, con dâu lớn của nhà họ Giang - Phan Văn Lan đang nấu cơm ở phòng bếp, nhìn thấy mẹ chồng mình dẫn một cô gái về, cô không khỏi tò mò hỏi thăm, cười nhã nhặn: "Mẹ, đây là con gái nhà ai vậy?"

“Là Sở thành niên, người đã cho kẹo An An đấy, mẹ mời cô ấy tới nhà ăn cơm."

"Sở thanh niên, mau vào nhà ngồi đi.” Phan Văn Lan nhiệt tình chiêu đãi Sở Tang Ninh.

Bởi vì nhà có khách, Lâm Tú Chi hào phóng cắt một miếng thịt xông khói, làm bắp cải xào thịt xông khói, miến om bắp cải và dưa leo trộn.

"Sở thanh niên đừng khách khí, mau ăn đi.” Phan Văn Lan nhiệt tình đẩy đồ ăn tới trước mặt Sở Tang Ninh, bận trước bận sau.

Lâm Tú Chi cũng cười tủm tỉm nhìn Sở Tang Ninh, bà cảm thấy cô bé này xinh đẹp, từ ái hỏi: "Sở thanh niên là người ở đâu, trong nhà có mấy người?"

Sở Tang Ninh còn chưa nói, Giang Phán An ngửa đầu nói với bà: "Bà nội, bà cứ như đang làm kiểm tra hộ khẩu người ta vậy."

Phan Văn Lan ở bên cạnh gắp cho con một đũa thịt khô, thấp giọng nói: "Ăn cơm của con đi, người lớn nói chuyện trẻ nhỏ đừng xen vào."

Giang Phán An rầm rì cúi đầu, hết sức chuyên chú ăn cơm.

Sở Tang Ninh lễ phép trả lời câu hỏi của Lâm Tú Chi, biết được Sở Tang Ninh không có mẹ, hốc mắt Lâm Tú Chi cũng sắp đỏ lên.

"Chịu khổ nhiều rồi, cháu ăn nhiều một chút đi."

Nghĩ đến hai ngày trước Sở Tang Ninh còn hào phóng cho cháu mình kẹo sữa, giờ khắc này Lâm Tú Chi thật sự coi Sở Tang Ninh như con gái của mình, gắp thức ăn cho Sở Tang Ninh, còn kiên nhẫn dặn dò cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tang Ninh à, dì nói chuyện có thể cháu không thích nghe, nhưng dì vẫn phải nói hai câu, cháu à, ở bên ngoài một mình không dễ dàng gì, đồ trong tay đừng dễ dàng đưa cho người khác, giữ lại cho mình ăn nhé."

"Cũng đừng trách dì nói chuyện khó nghe, tóm lại trên tay có lương thực, trong lòng bớt lo lắng, tiết kiệm một chút."

Lâm Tú Chi nói đến chuyện gì, nếu Sở Tang Ninh còn không rõ là có ý gì vậy thì uổng công cô lớn đến chừng này rồi, nghe vậy cô khẽ cười.

"Dì, cháu hiểu ạ."

"Được rồi, cháu biết là tốt rồi, dì không lải nhải nhiều nữa, cháu ăn thịt khô đi."

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tú Chi biết Sở Tang Ninh đến nhà trưởng thôn là muốn tìm người mua nồi, bà kích động vỗ bàn: "Không cần mua không cần mua, trong nhà dì có."

Người lớn tuổi thích tích góp đồ đạc, nào là nồi bát, bình bình lọ lọ, cái gì cũng muốn giữ lại, hôm nay thế mà lại phát huy công dụng.

Lâm Tú Chi bảo con trai lớn của mình đi vào phòng củi tìm xem, còn mình thì trở về phòng lật đông tìm tây, lôi ra một cái hộp hoa quả.

"Tang Ninh à, Phán An cầm kẹo sữa của cháu, nhà dì cũng không có thứ gì tốt, đây là của con trai út nhà dì gửi về, cháu cứ giữ đi."

Sở Tang Ninh đâu chịu nhận, huống hồ hiện giờ hoa quả đóng hộp cũng không dễ tìm, e là nhà dì Lâm không nỡ ăn, cô xua tay từ chối: "Dì à, người giữ lại đi, cháu không cần, thật sự không cần đâu ạ."

Phan Văn Lan và Lâm Tú Chi cùng ra trận, cuối cùng Sở Tang Ninh đành cầm một cái nồi nhỏ và một hộp trái cây rời đi.

Nhìn bóng lưng Sở Tang Ninh, Lâm Tú Chi cảm khái một câu: "Thật là một cô bé ngoan, Văn Lan, con nói nếu con bé có thể thành đôi với Hành Yến nhà mình thì tốt biết bao."

Phan Văn Lan mím môi nở nụ cười, nghĩ đến chú út nhà mình, bình thường nhìn thấy các cô gái hận không thể trốn đi, mẹ chồng cũng chỉ đơn thuần là quan tâm vớ vẩn thôi. Ngộ nhỡ không được sẽ khiến Sở thanh niên lúng túng lắm.

"Mẹ à, chuyện của Hành Yến không vội, chờ em ấy trở về nói sau cũng không muộn, hơn nữa lỡ như Hành Yến đã tìm thấy bạn gái rồi thì sao?"

Chú út nhà mình tuấn tú, lại có công việc tốt, tham gia quân ngũ, nhỡ đâu yêu đương với cô gái quân đội thì sao, mẹ ở đây thu xếp, chẳng phải lỡ dở đôi bên à?

Lâm Tú Chi gật gật đầu, nghĩ con dâu lớn nhà mình nói cũng đúng, bà ưng ý cũng không có tác dụng gì, mấu chốt là phải được con trai đồng ý mới được.

Sở Tang Ninh không biết Lâm Tú Chi muốn tạo cho mình một niềm vui bất ngờ, cầm nồi cười vui vẻ đi về phía phòng ở của thanh niên trí thức.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play