Tại phòng của các thanh niên trí thức, trước mặt Sở Tang Ninh là một bát mì ăn liền, cô ngồi trên giường gặm chân gà, đợi đến khi thời gian thích hợp, cô định ăn mì thì thấy ngoài cửa có ai đó đang đứng lén lút.
Nếu không phải nhìn thấy bóng người, có lẽ Sở Tang Ninh đã không phát hiện ra có người đang đứng đó. Cô nhanh chóng bước tới, mở mạnh cửa ra, người đứng ở cửa loạng choạng một chút.
"Có chuyện gì mà tối thế này, Hạ thanh niên không ngủ mà lại rình mò nghe lén ở cửa phòng người khác như thế này?” Sở Tang Ninh nói.
Hạ Duyệt Dương bị bắt quả tang, mặt đỏ bừng lên: "Nghe lén gì chứ, tôi chỉ là qua xem thôi.”
"Ồ, đến để xem à, thật kỳ lạ, lúc ăn cơm thì còn trừng mắt nhìn tôi, bây giờ lại bắt đầu quan tâm tôi rồi, Hạ thanh niên, cô đúng là…” có bệnh, nhưng cuối cùng Sở Tang Ninh vẫn không nói ra hai chữ đó.
Luận về châm chọc, ai mà không biết.
Tối nay Hạ Duyệt Dương không ăn no, cứ dính lấy Triệu Giai Vân than vãn mãi nhưng không ngờ Triệu Giai Vân lại ngủ mất, còn ngáy nữa. Hạ Duyệt Dương đói đến mức không chịu nổi, định đi tìm chút đồ ăn trong bếp. Cô ta ngửi thấy mùi từ phía phòng của Sở Tang Ninh nên mới tới đây.
"Nhìn gì mà nhìn, tôi đâu có trừng mắt nhìn cô. Đúng rồi, giờ tôi đang đói, cô có gì ăn không, cho tôi chút đi.”Hạ Duyệt Dương nói một cách ngang nhiên.
Sở Tang Ninh nhất thời nghĩ rằng hẳn là đầu óc cô ta có vấn đề. Đòi ăn ai vậy? Nếu cô nhớ không lầm, tối nay hai người họ còn có xích mích đấy.
"Tôi đã ngửi thấy rồi, miệng cô bây giờ còn có mùi kia kìa.” Sở Tang Ninh vừa gặm chân gà ngâm tiêu, làm sao không có mùi được, lần này để Hạ Duyệt Dương phát hiện ra, nhất quyết sẽ bắt cô chia phần.
Sở Tang Ninh dựa vào cửa, nhìn Hạ Duyệt Dương như đang nhìn một tên hề: "Tại sao tôi phải cho cô? Cô không phải chơi thân với Triệu Giai Vân sao, đi mà xin cô ta ấy."
"Giai Vân không ác độc như cô, Giai Vân đã ngủ rồi, nếu cô không cho tôi, tôi sẽ nói với mọi người là cô ăn vụng."
"Haha, đồ của tôi mà tôi không ăn, chẳng lẽ phải để cho các người ăn hả?"
Mì đã chín, Sở Tang Ninh cũng chẳng muốn nói nhiều với người tham lam trước mặt: "Tôi có đồ thì tôi ăn, tôi cứ ăn đấy, có bản lĩnh thì cô bảo ba cô mua cho mà ăn."
"Đúng rồi, Hạ Duyệt Dương, chúng ta là thanh niên tri thức xuống nông thôn chứ không phải những người đàn bà tham ăn, cô nhìn cái bộ dạng không có giáo dục của cô xem, đúng là làm mất mặt bọn tôi."
Nói xong cô liền đóng sầm cửa lại, bỏ lại Hạ Duyệt Dương đang ngửi thấy mùi thơm bên ngoài cửa. Cô ta tức giận đến mức đập cửa ầm ầm.
Hành động ồn ào của cô ta khiến mọi người đều nghe thấy, thậm chí Ngô Quang Tiền cũng ra ngoài xem xét, phát hiện Hạ Duyệt Dương đứng trước cửa phòng Sở Tang Ninh, anh ấy thực sự không biết phải nói gì.
Cùng là thanh niên trí thức, không giúp đỡ nhau thì thôi lại còn gây gổ với nhau. Tuy nhiên, Ngô Quang Tiền cũng biết chuyện này không thể trách Sở Tang Ninh, người ta chẳng làm gì cả.
"Hạ Duyệt Dương, cô muốn làm gì thế hả?” Ngô Quang Tiền thực sự không muốn ra ngoài ban đêm, anh đã mệt mỏi cả buổi chiều, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
"Sao lại đổ lỗi cho tôi, Sở Tang Ninh ăn vụng mà các người cũng không quan tâm sao?"
Nghe Hạ Duyệt Dương nói xong, Ngô Quang Tiền kinh ngạc nhìn cô ta, có sao không vậy, đầu óc Hạ Duyệt Dương bị lừa đá rồi à?
Ăn vụng? Người ta ở trong phòng mình, ăn đồ của mình mà cũng không cho phép à?
"Nếu cô có đồ ăn, cô cũng có thể vào phòng mình mà ăn.” Ngô Quang Tiền thẳng thắn đáp khiến Hạ Duyệt Dương tức giận đến mức trợn trắng cả mắt, mãi mới kìm lại được.
Sở Tang Ninh ngồi trong phòng ăn mì, nghe thấy họ nói chuyện, thật ồn ào quá, tối thế này không đi ngủ mà lại chạy đến trước cửa phòng mình nói chuyện.
Cô đặt đồ trong tay xuống, mở cửa ra, ngẩng đầu nói: "Đồ tôi ăn không phải của cô, cũng không dùng tiền của cô để mua, nhà cô ở bờ biển à mà quản rộng thế?"
"Trước đây tôi không muốn tính toán với cô, đừng có lắm chuyện, Hạ thanh niên.”Giọng điệu của Sở Tang Ninh lười biếng nhưng hành động lại rất bá đạo, cô tiện tay cầm cây gậy sau cửa ném xuống đất.
Ngô Quang Tiền nhìn Sở Tang Ninh với ánh mắt phức tạp, cứng rắn khuyên Hạ Duyệt Dương đi về.
Về phần tranh chấp giữa họ, Sở Tang Ninh không biết, cũng không muốn biết, sau khi ăn no, cô nghỉ ngơi và rửa mặt sau đó liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, vừa vào bếp, Sở Tang Ninh đã thấy Triệu Giai Vân bước theo sau, nhỏ giọng nói: "Sở thanh niên, cô ăn của tôi đi."
"Hả?"
"Hôm nay Hạ Duyệt Dương nấu ít cơm, quên không chừa phần cho cô.” Câu nói này của Triệu Giai Vân khiến Sở Tang Ninh cảm thấy thật nực cười, mọi người cùng ăn cơm, sao chỉ có mỗi cô là không có phần?
"Thật khéo, cơm trong nồi lớn ai cũng có, chỉ có tôi là không.” Sở Tang Ninh thẳng thắn vạch trần lời nói dối của Triệu Giai Vân.
"Không... ý tôi không phải vậy, Hạ Duyệt Dương cũng không cố ý đâu."
Nồi nào úp vung nấy, vật họp theo loài, Sở Tang Ninh tin chắc rằng Triệu Giai Vân không phải là người tốt gì, nếu không sao lại chơi thân với Hạ Duyệt Dương chứ.
Nghe Triệu Giai Vân giải thích mơ hồ, Sở Tang Ninh cũng không muốn nói nhiều, trước mặt mọi người cô nói thẳng: "Thế thì chia ra ăn đi."
"Ơ, thế sao được?"
"Đúng vậy, cô là một nữ thanh niên trí thức, nếu chia ra ăn, đội trưởng biết được sẽ nghĩ là chúng tôi bắt nạt cô."
Ngoại trừ Ngô Quang Tiền, hai thanh niên tri thức nam còn lại cũng không đồng ý.
Sở Tang Ninh cũng không cần họ đồng ý, cô tìm thấy số lương thực của mình, định rời đi nhưng phát hiện ra cân nặng của số lương thực đó không đúng, bao lương thực loại tốt này rất nhẹ.
Cô mở ra xem, mặt lập tức đen lại, nhìn chằm chằm vào mấy người trong bếp, lạnh lùng hỏi: "Ai làm đấy?"
Tổng cộng chỉ có hai cân lương thực loại tốt, chưa đầy hai ngày đã dùng hết, Sở Tang Ninh nghi ngờ rằng số còn lại chắc chưa tới một cân.
Đối mặt với câu hỏi của Sở Tang Ninh, Triệu Giai Vân cúi đầu không dám ngẩng lên, Ngô Quang Tiền cau mày hỏi Triệu Giai Vân và Hạ Duyệt Dương: "Ai đã lấy số lương thực này?"
Hạ Duyệt Dương kiên quyết phủ nhận không phải cô ta, hôm nay cô ta mới bắt đầu nấu ăn, chỉ dùng lương thực thô, không phải cô ta thì chỉ có Triệu Giai Vân thôi.
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Triệu Giai Vân, mặt cô ta khó coi. Ngô Quang Tiền hỏi: "Là cô dùng lương thực loại tốt của Sở thanh niên phải không?"
Sở Tang Ninh nhìn mấy cái bánh ngô trên bàn, cầm lên nhìn kỹ, cười mỉa mai: "Đây không phải là màu mà lương thực thô có thể làm ra được đâu."
Đến nước này, dù Triệu Giai Vân có nói mình không dùng cũng không ai tin, hơn nữa bằng chứng cũng ở đây rồi, cô ta chỉ có thể nuốt giận vào trong.
"Ừm, tôi nghĩ mọi người cùng nhau ăn cơm, nếu dùng chút lương thực loại tốt để nấu thì cơm sẽ ngon hơn, ai ngờ tôi nấu chưa quen tay, dùng hơi nhiều.” Đến giờ mà Triệu Giai Vân vẫn còn ngụy biện. ( truyện trên app T Y T )
"Dùng hơi nhiều? Cô dùng đủ nhiều đấy, có lẽ còn giấu đi một chút nữa kìa.” Tổng cộng chỉ có mười cái bánh ngô mà cô ta đã dùng hơn một cân lương thực loại tốt, Sở Tang Ninh không tin vào lý do của Triệu Giai Vân.
Triệu Giai Vân lập tức rơi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như muốn rơi rơi nhưng vẫn chưa rơi, giọng nói nhỏ nhẹ đầy ấm ức: “Việc tôi dùng lương thực của Sở thanh niên là lỗi của tôi, nhưng sao Sở thanh niên lại có thể vu oan cho người khác chứ, việc tôi không làm là không làm.”
“Thật lợi hại, hóa ra lại là lỗi của tôi à, hay là nửa cân lương thực này cô cũng lấy luôn đi?” Sở Tang Ninh châm biếm, ai nghe cũng hiểu ý.
Triệu Giai Vân bên ngoài tỏ vẻ ấm ức nhưng trong lòng đã thầm hận cô thấu xương, sớm biết thế này cô ta đã để Hạ Duyệt Dương làm rồi, giờ bị vạch trần lại làm cô ta rơi vào thế khó.
Thấy hai người căng thẳng đối đầu, Ngô Quang Tiền cũng không biết phải làm sao, dù sao thì Triệu Giai Vân cũng không đúng, ăn lương thực loại tốt của Sở Tang Ninh.
Anh ấy giận dữ nói một câu: “Triệu thanh niên, cô thật hồ đồ, lương thực thường của Sở thanh niên cô không dùng, lại cố ý dùng lương thực loại tốt.”
“Là lỗi của tôi, tôi có lỗi với mọi người.”