Dụ Sủng Quân Hôn: Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Thu Phục Quân Nhân Lạnh Lùng

Chương 5: Gửi quà


2 tuần

trướctiếp

Sau khi cắt cỏ lợn xong, Sở Tang Ninh phải bắt đầu cho lợn ăn còn Giang Phán An thì phải về nhà, cậu bé đã ra ngoài vài giờ đồng hồ, nếu không về thì bà nội cậu lại bắt đầu lo lắng. 

Giang Phán An nắm chặt hai viên kẹo trong tay, nhanh chóng chạy về nhà, về đến nơi, cậu bé hớn hở gọi to: "Bà ơi, cháu về rồi.” 

Lâm Tú Chi từ trong nhà đi ra, nhìn cháu trai mồ hôi nhễ nhại, bà lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra: "Cháu lại đi đâu rồi, những gì mẹ cháu bảo cháu học, cháu đã học xong chưa?” 

"Bà ơi——” Giang Phán An nhăn mặt, trông như một quả mướp đắng, vươn tay ôm lấy chân bà: "Bà đừng mách mẹ cháu.” 

"Được được, không mách, cháu đã đi đâu rồi?” Lâm Tú Chi hỏi. 

"Cháu vừa giúp một chị cắt cỏ cho lợn, chị ấy cho cháu kẹo.” Giang Phán An vừa nói vừa đưa kẹo sữa trong tay cho bà, kiễng chân: "Bà ơi, bà ăn đi.” 

Giang Phán An là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Giang, cả nhà ai cũng cưng chiều, nhưng Giang Phán An không hề vì được nuông chiều mà trở nên kiêu ngạo, ngược lại rất nghe lời và hiếu thảo. 

Lâm Tú Chi biết điều này là nhờ công lao dạy dỗ của cô con dâu lớn. Con dâu lớn của bà là thanh niên trẻ, đã gả vào nhà họ Giang được hơn mười năm, tính tình tốt, hiền lành, cả nhà đều rất hài lòng với cô con dâu này. 

Nhưng nhà ai có thể cho một lúc đến hai viên kẹo sữa đây, Lâm Tú Chi không yên tâm nên hỏi vài câu, từ miệng cháu trai, bà biết được là do thanh niên trẻ mới đến lần này cho. 

“Lần sau con không được lấy đồ của người khác, có biết không?”Lâm Tú Chi dặn dò cháu trai mình, đám thanh niên trẻ từ thành phố xuống đây, cuộc sống còn chưa quen, chắc chắn phải chịu nhiều khổ sở, có bao nhiêu đồ rồi cũng sẽ ăn hết. Thời bây giờ hai viên kẹo sữa cũng không ít tiền, nghe nói bốn viên kẹo sữa có thể đổi được một túi sữa. 

Lâm Tú Chi nghĩ: Đợi khi nào có thời gian, bà sẽ mang ít rau củ nhà mình trồng cho thanh niên trẻ đó. 

“Vâng ạ.” Lâm Tú Chi nói gì, Giang Phán An đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, hai bà cháu nắm tay nhau quay về nhà, cách không xa chỗ đó, Sở Tang Ninh đang cho heo ăn thì hắt xì một cái.

Đi tận hai chuyến mới xong việc với bốn mươi cân cỏ heo, mãi đến hơn năm giờ chiều, khi mặt trời lặn cô mới xong việc. 

Cô mệt mỏi lê bước chậm rãi về phòng ở của thanh niên, định về rửa tay rồi ăn cơm. Bữa này vẫn chỉ có bắp cải luộc và bánh ngô, không có một chút dầu mỡ nào, Sở Tang Ninh cảm thấy nếu cứ ăn uống như vậy, sớm muộn gì sức khỏe cũng có vấn đề nên cô chỉ lấy một chiếc bánh ngô mà không ăn rau, rồi nói: “Tôi không ăn nữa, đi nghỉ trước đây.”

Điều này vốn là việc tốt, dù sao Sở Tang Ninh không ăn thì phần của cô mọi người vẫn có thể chia nhau, nhưng Hạ Duyệt Dương nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Triệu Giai Vân liền hừ lạnh một tiếng. 

“Đúng là người đến từ thành phố lớn, hôm nay Giai Vân nấu ăn còn bị bỏng tay, đồ cô ấy vất vả làm ra mà có người lại chẳng nể mặt.”

Giọng điệu bóng gió ám chỉ này ai cũng biết là đang nhắm vào Sở Tang Ninh. Sở Tang Ninh vốn định rời đi nhưng dừng bước, quay lại tò mò hỏi: “Hạ Duyệt Dương, hình như tôi không chọc gì đến cô nhỉ?”

“Không có, nhưng cô làm Giai Vân không vui.” Hạ Duyệt Dương gân cổ không phục nhìn Sở Tang Ninh. 

Sở Tang Ninh chỉ cười không nói: “Cô là chó của cô ấy sao? Cô ấy không vui thì cô phải cắn người để cô ấy vui à?”

“Cô mắng ai là chó hả?” Hạ Duyệt Dương lập tức đứng bật dậy, tay chỉ thẳng vào Sở Tang Ninh. 

“Đừng kích động, tôi đâu có nói như vậy.” Sở Tang Ninh cầm bánh ngô của mình quay lưng bước đi, mặc kệ Hạ Duyệt Dương ở phía sau tức giận đến phát cuồng. 

Vài nam thanh niên như Ngô Quang Tiền càng không muốn dính líu, mới đến chưa đầy một ngày mà đã cãi nhau hai lần rồi. Bọn họ cũng muốn nhanh chóng ăn xong rồi trở về nghỉ ngơi một chút. Không ngờ việc lao động ở ruộng lại mệt mỏi đến thế, mấy thanh niên cao lớn như họ cũng bị phồng tay.

Mấy người ăn vội vàng hai chiếc bánh ngô rồi lau sạch miệng, trở về phòng, để lại Hạ Duyệt Dương mắt đỏ hoe và Triệu Giai Vân mặt mày cau có. 

“Đừng khóc nữa.” Nghe tiếng khóc của Hạ Duyệt Dương cô ta thấy bản thân không thể chịu được nữa ,Triệu Giai Vân liền lạnh lùng nói một câu. 

“Giai Vân ——” Hạ Duyệt Dương kéo dài giọng gọi Triệu Giai Vân, cô ta chịu nhiều ấm ức như vậy chẳng phải là vì Triệu Giai Vân sao, chẳng lẽ Giai Vân không nên an ủi cô ta một chút à? 

Sở Tang Ninh rời xa khỏi tiếng khóc, cô quay về phòng đóng cửa lại, lấy ra một hũ sốt từ không gian ăn kèm với bánh ngô. 

Sau đó, cô lại lấy ra một chai sữa, ăn no uống đủ rồi nằm nghỉ ngơi. Vừa mới nhắm mắt lại, Sở Tang Ninh đã nghĩ đến mấy con chim sẻ cô bắn được bằng ná lúc chiều ở sau núi liền nhấc thân thể đau nhức ngồi dậy, đi ra ngoài nhặt vài chiếc lá to. 

Cô gói một ít rau dại, nấm dại và chim sẻ lại với nhau, bọc rất kỹ, không mở ra thì chẳng ai biết bên trong có gì.

Sở Tang Ninh đi theo trí nhớ đến nhà đội trưởng Giang Tông Chính nhưng Giang Tông Chính không có ở nhà, chỉ có vợ ông là Lý Xuân Phân. 

Thấy Sở Tang Ninh đến, Lý Xuân Phân vui vẻ vắt khô tay áo đang giặt: “Sở thanh niên đến đấy à, mau vào nhà ngồi đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Dì, cháu không vào đâu, chiều nay cháu lên sau núi cắt cỏ heo, thấy mấy cây nấm nên đem đến cho dì. Dì đừng chê nhé.”

Sở Tang Ninh vừa nói vừa đưa đồ cho Lý Xuân Phân, cô không nói gì nhiều liền định đi nhưng bị Lý Xuân Phân giữ lại: “Cháu ơi, hái được nấm thì mang về ăn đi, cho dì làm gì, dì không thể nhận đồ của cháu được.”

Chồng bà là đại đội trưởng, bình thường cũng không tránh khỏi việc có người tìm cách lấy lòng, tuy Lý Xuân Phân thấy Sở Tang Ninh là đứa trẻ tốt nhưng cũng sợ nếu mình nhận đồ, khi chồng về lại phải cãi vã một trận. 

Người ta thường nói ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, Lý Xuân Phân không muốn gây rắc rối cho chồng nên kiên quyết không nhận. 

“Dì, lúc cháu mới đến dì còn mời cháu ăn một bữa cơm, giờ cháu mang ít đồ đến biếu dì là việc nên làm mà.”

Sở Tang Ninh nói chuyện khéo léo, Lý Xuân Phân nghĩ cũng chỉ là ít rau dại, nấm dại, trên núi thường có, chắc không sao. Vì vậy bà từ chối vài lần rồi cũng nhận. 

Sở Tang Ninh tiếp tục đến nhà người ghi điểm, cũng tặng họ một phần, sau đó cô mang ít củi về phòng của thanh niên trí thức. 

Đến ở nhờ thôn Trường Hưng của người ta thì phải biết điều một chút, Sở Tang Ninh tặng cho Giang Tông Chính vì ông là đội trưởng, cũng là người tốt, còn người ghi điểm đơn thuần vì ông ta kiểm soát điểm số của từng người. 

Với công việc như cắt cỏ heo của Sở Tang Ninh, nếu người ghi điểm gây khó dễ, mỗi ngày trừ vài điểm thì đến Tết chắc chắn sẽ phải chịu đói. 

Trên đường ôm củi trở về, cô tình cờ gặp Triệu Giai Vân vừa bước ra từ trong phòng, hai người nhìn nhau, không ai nói gì. 

Nhìn gương mặt trẻ trung của đối phương, dù đã đến thôn làng nghèo khó Trường Hưng này nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, Triệu Giai Vân vô thức sờ lên mặt mình. 

Lần này, cô ta nhất định phải cướp đi mọi thứ thuộc về Sở Tang Ninh. Sở Tang Ninh về phòng bắt đầu lén lút nấu ăn, tất nhiên không biết rằng món quà cô tặng đã khiến Lý Xuân Phân kinh ngạc mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại. 

Khi Giang Tông Chính về nhà, Lý Xuân Phân đi từ trong phòng ra: “Sở thanh niên vừa đến, nói là mang cho chúng ta ít rau dại và nấm dại.”

“Rau dại? Ừm.” Giang Tông Chính biết sau núi có rau dại, nghe vậy cũng không nói gì, chỉ dặn dò vợ: “Nếu bà thấy áy náy, hôm nào gửi qua cho con bé hai củ khoai tây.”

Mấy thanh niên này đến vội vàng, ngoài hành lý ra, đồ ăn chắc là chưa chuẩn bị, gửi qua ít khoai tây cũng để họ cải thiện bữa ăn. Lý Xuân Phân gật đầu, mở gói đồ ra thì kinh ngạc kêu lên: “Ông ơi, nhìn này.”

Giang Tông Chính bước tới, trong gói lá không chỉ có rau dại, nấm dại mà còn có hai con chim sẻ rất nhỏ, chim sẻ dù nhỏ cũng là thịt mà. 

“Cái này... cái này chúng ta không thể nhận, ông mang trả lại cho Sở thanh niên đi.”Lý Xuân Phân suy nghĩ một lúc lâu rồi vẫn đưa đồ cho chồng. 

Điều kiện gia đình họ cũng bình thường, nói gì thì nói, nuôi mấy đứa con cũng tốn kém, tuy trai gái trong nhà đều là tay làm việc cừ khôi, làm việc giỏi nhưng ăn cũng khỏe. Bình thường ăn uống cũng chẳng khác gì nhà người khác, lâu rồi không được ăn thịt… 

Giang Tông Chính nghĩ đến đứa cháu trai gầy gò của mình, cánh tay nhỏ như que đũa, ông đành thở dài: “Thôi, giữ lại đi.”

Để dành hầm một nồi canh cho cháu bồi bổ vậy. 

Lý Xuân Phân nghe vậy đặt con chim sẻ vào bếp, đun nước nhổ lông, nhanh chóng mổ bụng làm sạch, ướp một con để dành, còn một con tối nay nấu canh. 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp