Người trong làng thấy lại có thêm một đám thanh niên trẻ đến, có người vui mừng, có người khinh thường, nhưng dù sao cũng không tiện nói trước mặt người ta, miệng lẩm bẩm vài câu rồi vác đồ đạc của mình đi tiếp.
Giang Tông Chính khoanh tay đứng ở đầu ruộng, nhìn mấy thanh niên trẻ vội vàng chạy đến, có một nam thanh niên cài nhầm cúc áo thì liền biết buổi sáng họ đã gấp gáp như thế nào.
"Ăn sáng chưa?”Giang Tông Chính hỏi.
Ngô Quang Tiền ngại ngùng gãi đầu, giọng như tiếng muỗi kêu: "Chưa, bọn cháu còn chưa kịp ăn."
"Các cháu ngày đầu tiên đến, để các cháu quen thuộc với nơi này thì lát nữa đi theo chú đến kho lấy lương thực."
Giang Tông Chính không có ý làm khó thanh niên trẻ, ông là người thẳng thắn, biết làm việc gì cũng nên có mức độ nên không cắt xén khẩu phần lương thực của thanh niên.
Ngô Quang Tiền, Triệu Giai Vân và mấy người kia đều chọn lương thực thô, mỗi người mười lăm cân, Sở Tang Ninh thì chọn đổi mười cân lương thực thô và hai cân lương thực loại tốt.
Giang Tông Chính nói: "Được rồi, các cậu về trước đi, chiều nay đi làm."
Mấy thanh niên trẻ xách lương thực của mình về nơi ở, Ngô Quang Tiền và hai thanh niên khác dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp sau đó gọi mọi người tập hợp lại. Anh ấy nói: "Từ nay về sau chúng ta sẽ thay phiên nhau nấu ăn nhé, như vậy mọi người có thể ăn sáng, nếu không cả buổi sáng sẽ phải nhịn đói làm việc.”Nói xong, anh đặt lương thực của mình ở góc bếp.
"Nếu đã cùng nhau ăn thì phải chia sẻ lương thực, sau này nấu ăn sẽ lấy một muỗng từ mỗi túi lương thực của mọi người."
Gợi ý của Ngô Quang Tiền rất tốt, ít nhất mọi người đều không phản đối, Sở Tang Ninh cũng đặt lương thực của mình trong bếp.
Buổi sáng không có việc gì, Sở Tang Ninh định về ngủ thêm một giấc còn Triệu Giai Vân và Hạ Duyệt Dương thì nắm tay nhau định đi ra ngoài.
"Giai Vân, cậu thật giỏi, nghĩ được nhiều thế.”Hạ Duyệt Dương ở bên cạnh khen ngợi hết lời.
Triệu Giai Vân cười thẹn thùng không nói thêm gì, dường như không coi Sở Tang Ninh ra gì, cô ta nói với Ngô Quang Tiền: "Tôi và Duyệt Dương định dùng đồ trong tay để đổi lấy ít rau với dân làng, các cậu có muốn đi không?"
Ngô Quang Tiền cũng có ý định này, trong tay anh ta có nhiều đồ nhưng lại không có rau, không thể nào chỉ ăn ngô trong bữa cơm được.
"Được, tôi cũng đi.”Ngô Quang Tiền quay đầu hỏi: "Sở thanh niên, cô có đi không?"
Sở Tang Ninh liếc nhìn Hạ Duyệt Dương, phát hiện cô ta đang tức giận, rõ ràng không hoan nghênh mình, cô có chút không hiểu, nếu đã không hoan nghênh cô rồi vậy tại sao còn phải tự tìm phiền phức, cô lắc đầu: "Các cậu đi đi."
"Hừ, đừng để đến lúc cô nấu ăn lại bắt chúng tôi ăn mỗi lương thực khô.”Hạ Duyệt Dương trước khi ra khỏi cửa còn buông một câu hăm dọa.
Chờ bọn họ đi rồi, Sở Tang Ninh thong thả quay vào phòng, tay vung lên, trên bàn toàn là trái cây rau củ còn mướt nước, cô tìm một lúc rồi thu lại.
Cô lấy từ trong không gian ra hai chiếc bánh mì nhỏ ăn lót dạ, nhắm mắt ngủ tiếp.
Lần thức dậy sau đó cũng là lúc Hạ Duyệt Dương đứng ngoài cửa gọi mình, cô mơ màng bước ra, Hạ Duyệt Dương thấy Sở Tang Ninh ung dung như vậy thì tức đến nỗi ngực cũng rung lên.
"Chúng tôi ra ngoài cả buổi, cô cũng không biết đun chút nước cho chúng tôi, chỉ biết ngủ, quả nhiên đúng như Giai Vân nói."
Sở Tang Ninh lùi lại hai bước, khoanh tay ngẩng đầu: "Nói cái gì cơ?"
Hạ Duyệt Dương tự biết mình đã nói lỡ lời, bèn dậm chân nói một cách miễn cưỡng: “Đến giờ ăn rồi.”
Sở Tang Ninh đi theo sau cô ta, nhìn bóng lưng của Hạ Duyệt Dương, cô khẽ nhếch khóe miệng đầy khinh thường, nghĩ thầm, một số người thật đáng thương, bị người khác lợi dụng như một con cờ mà vẫn còn kiêu ngạo.
***
Hôm nay là ngày Triệu Giai Vân nấu cơm, không biết cô ta đã dùng gì mà đổi được hơn mười quả dưa chuột, Ngô Quang Tiền thậm chí còn hùng hồn hơn, mang về một rổ cà chua và bắp cải, còn lấy được nửa túi muối.
Bữa trưa của bọn họ ăn bắp cải luộc và dưa chuột không có dầu, kèm theo món bánh ngô hấp của Triệu Giai Vân, cũng xem như là ăn no rồi.
Buổi chiều mọi người bắt đầu làm việc đúng giờ, Giang Tông Chính đã chờ họ sẵn ở đó, hiện tại có hai công việc.
Một là cùng những người khác xuống đồng, mỗi ngày được bảy đến mười công điểm, còn một là đi cắt cỏ cho lợn, chỉ cần một người làm, mỗi ngày tối đa được năm công điểm. Nếu lười biếng, có thể cả ngày cũng không được năm công điểm.
Bây giờ công điểm gắn liền với lượng lương thực nhận được, càng nhiều công điểm thì lương thực được chia vào dịp Tết càng nhiều.
Ngô Quang Tiền và những người khác chắc chắn chọn công việc có nhiều công điểm, còn Triệu Giai Vân thì do dự vài giây. Công việc ngoài đồng cũng không dễ làm, tuy vất vả nhưng công điểm nhiều, trong khi cắt cỏ cho lợn thì nhàn hạ hơn nhưng công điểm ít.
Trong khi cô ta còn đang suy nghĩ, Giang Tông Chính hỏi Sở Tang Ninh, người đang im lặng bên cạnh: "Sở thanh niên, cháu muốn chọn công việc nào?”
Sợ Sở Tang Ninh chọn việc ngoài đồng, mình sẽ bị phân công đi cắt cỏ cho lợn, Triệu Giai Vân vội vàng xen vào: "Đội trưởng, tôi chọn xuống đồng.”
Sở Tang Ninh liếc cô ta một cái rồi nói: "Đội trưởng, tôi chọn đi cắt cỏ cho lợn.”
"Được, mấy người chọn xuống đồng thì đi theo tôi, còn Sở thanh niên, cháu cứ đi thẳng đến trước cửa kho lấy giỏ.”
Sở Tang Ninh lấy giỏ ở kho, biết được mỗi ngày phải cắt bốn mươi cân* cỏ lợn, cô có chút hối hận, nhưng đã chọn rồi thì đành chấp nhận số phận, cô đi về hướng sau núi.
*1 cân = 0,6 kg
Đường thôn Trường Hưng gồ ghề không dễ đi, Sở Tang Ninh cúi đầu nhìn đôi giày lấm bẩn của mình, cười một chút rồi đưa tay vào túi áo.
Trong túi của cô không có gì nhưng cô có không gian riêng, muốn gì thì chỉ cần lấy ra từ túi. Sở Tang Ninh lấy một nắm kẹo bỏ vào túi áo. Cô tiện tay bóc một cái cho vào miệng, từ từ đi xuống phía sau chân núi.
Cô chưa đến nơi thì nghe thấy một tiếng thét chói tai: "Đưa đây, không thì tôi đánh cậu đấy!”
Sở Tang Ninh nhíu mày nhìn về hướng phát ra âm thanh, tự hỏi đứa trẻ nhà ai lại hung hăng đến thế, còn dám đe dọa đánh người.
Cô tò mò bước tới, thấy một cậu bé mập mạp như quả pháo lao vào một cậu bé khác, rồi nghe thấy tiếng "bốp", cậu bé mập mạp ngã sấp mặt xuống đất, mãi không đứng dậy nổi.
"Không cho cậu, đây là chú tôi cho, tôi không thể đưa cho cậu được.”
Cậu bé đang nói mặc đồ sạch sẽ, lời nói cũng nhã nhặn, không giống với những đứa trẻ trong thôn, cậu bé bắt gặp ánh mắt của Sở Tang Ninh liền ngại ngùng cười.
Cậu bé mập nhìn chằm chằm vào khẩu súng đồ chơi trong tay cậu bé kia, ngồi bệt xuống đất khóc òa, chân tay đập thình thịch xuống đất: "Tôi sẽ mách bà nội tôi, bà sẽ đánh cậu, a a a a ——”
Cậu bé không để ý đến cậu bé mập, chạy bước nhỏ về phía Sở Tang Ninh: "Chị ơi, chị là thanh niên mới tới phải không ạ?”
Sở Tang Ninh nhìn vào đôi mắt to sáng của cậu bé, mím môi hỏi: "Sao em biết chị là thanh niên trí thức?”
Cậu bé tự hào ngẩng cao đầu: "Mẹ em nói với em đấy, mẹ em bảo trước đây mẹ cũng đến từ nơi rất xa.”
Sở Tang Ninh nghĩ, có lẽ mẹ của cậu bé cũng là một thanh niên xuống nông thôn, vì một số lý do mà ở lại thôn Trường Hưng rồi kết hôn sinh con.
"Ừ, em thông minh thật.”Sở Tang Ninh xoa đầu cậu bé.
Cậu bé càng vui vẻ hơn, cậu bé thích chị gái xinh đẹp này, nghe thấy tiếng khóc bên tai, cậu bé mạnh dạn kéo ngón tay của Sở Tang Ninh, nói nhỏ: "Chị ơi, chị đi cắt cỏ cho lợn phải không, em biết một chỗ tốt, chỗ đó có nhiều cỏ lắm, thật là ồn ào quá.”
"Được thôi.”Sở Tang Ninh vui vẻ đồng ý.
Hai người đổi hướng, quả thật như cậu bé nói, chỗ này nhiều cỏ lợn, hơn nữa còn không nhiều người phát hiện.
"Chị ơi, em thường xuyên đến đây nhưng Cường Tử và Bánh Nhân Đậu không biết đâu.”
Sở Tang Ninh tò mò hỏi: "Cường Tử và Bánh Nhân Đậu, còn em tên là gì?”
Cậu bé cười khúc khích: "Em tên là Giang Phán An, mẹ em bảo khi em mới sinh ra, em trông rất giống một con mèo con, không khóc tiếng nào, nên đặt tên em là Phán An, mong em bình an.”
"Thật là một cái tên đẹp.” Sở Tang Ninh gật đầu, càng chắc chắn rằng mẹ của cậu bé là một thanh niên trí thức.
"Chị ơi, để em giúp chị nhé.” Giang Phán An như ông cụ non, giúp Sở Tang Ninh cắt được không ít cỏ lợn, cuối cùng nặng đến nỗi Sở Tang Ninh cũng không thể nâng lên nổi.
"Không sao, để em giúp chị.” Giang Phán An mới bảy tám tuổi, dù sao Sở Tang Ninh cũng không thể để một đứa trẻ nâng được.
Cuối cùng, cô vẫn không thể từ chối ý tốt của Giang Phán An, hai người cùng nhau mang cỏ lợn xuống, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì mệt của Giang Phán An, Sở Tang Ninh lấy một nắm kẹo từ túi áo bỏ vào tay cậu bé.
"Chị ơi, em không cần.” Dù Sở Tang Ninh nói gì, Giang Phán An cũng không chịu nhận, cuối cùng hai người mỗi người nhượng bộ một bước, Giang Phán An chỉ lấy hai cái kẹo sữa.